Hãy đi về nơi ấy và đê sự im lặng lại với anh

Vì cuộc sống này hữu hạn nhưng điều đặc biệt mà em tìm kiếm – tình yêu thì vô cùng mà, hãy đi đến cuối con đường và tình yêu sẽ lại trở về với em mà…

Là con gái, đừng yêu thương dại khờ đến thế

Vì là con gái nên trái tim yếu mềm, hãy yêu thương hết mực đậm sâu, chân thành chia sẻ, để thấy rằng có nhiều người vẫn sống với nhau bằng tình yêu rất đẹp.

Tim yêu à, ngươi vẫn bình yên chứ

Ta chỉ mong có một ngày, tim ta biết nhớ mong một người, biết xót xa cùng niềm đau của người ấy, biết rung động khi mắt môi tìm nhau, tay xiết lấy nhau. Ta chỉ mong đôi tim đồng điệu, chan hòa và ấm áp.

Cậu ngõ lời đi cho tớ đồng ý

Những lúc em giận anh, em đôi co như thế nào anh cũng nghe, nhưng hãy giữ lấy liên lạc em nhé. Anh sợ sức tàn phá của sự lặng im, anh sợ em quen với nó mất rồi, em không còn cần giữ lại sự ồn ào này nữa.

Có một người yêu em là thế

Có những tình yêu chỉ toàn là nước mắt. Là anh yêu em nhiều mà chẳng biết làm gì cho em, là anh cần em hơn nghĩa của một tình yêu bình thường khác…

Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013

Em thích anh ! Thật đấy

Hey bé”

Tin nhắn vớ vẩn từ một nick lạ hoắc. Nó chẳng quan tâm, tiếp tục chơi candy.

“Tức điên cả người, mấy chục mạng rồi mà vẫn không qua được level 65”-nó lẩm bẩm.

“Hey hey bé”-lại là từ nick đấy. Nó lại bỏ qua.

“Trời ơi, còn một ô mà hết mịa lượt rồi còn đâu, đen vãi”-vỗ đùi chan chát, nó cay đắng.

“Bé ơi, kiêu quá”-nick lạ không bỏ cuộc. Nó mặc kệ, chán cái kiểu này rồi.

“Lần này mà không qua nữa, thì thề không động vào cái trò candy vớ va vớ vẩn, mất thời gian này nữa, làm tao nghiện mà không cho tao qua”-nó thề độc.

“Kiêu quá, bé ơi”-inbox lần thứ 4.

“Hix, một ô nữa mà còn một mạng thì qua thế đếch nào đtược, mịa cha cái thằng nghĩ ra cái trò này, tao nguyền rủa mày, trái tim thứ 39 của tao rồi, thôi out, mất khách hàng thân thiện là tao rồi đấy nhá”-nó hậm hực.

“Con gái con đứa, đã xấu người còn xấu cả nết, gọi không thưa”-nick lạ có vẻ tức tối.

“thần kinh”-nó bốp chát.

“Cuối cùng thì bé cũng trả lời”

“Bé với lớn cái gì, next”

“Anh làm gì đâu, anh muốn làm quen thôi mà”-tỏ vẻ đau khổ.

“Không quen, tìm đứa nào quen mà làm…….”

‘Này, anh thấy cùng quê mà nhìn ảnh thấy bé dễ thương nên anh muốn nói chuyện chút thôi, kiêu thì  kiêu chứ đừng láo với anh bé nhá, tưởng thế nào………đúng là facebook, không nói lên được điều gì về bản chất”-nick lạ ra vẻ.

“Này, ông anh, không thấy inbox mà cũng dai như đỉa ấy, lớp biểu bì của anh cũng không mỏng nhỉ, không ưa thì out đi, than thở vô ích”-nó bật như tôm.

“Vâng, không phải nói nhiều, tôi out bây giờ đây, nhưng trước khi out, cho bé câu di chúc cái đã, con gái được cái người thôi chưa đủ đâu bé nhá….chào”

“Vâng, chúc anh đi thượng lộ bình an, hạ lộ nằm im, thanh thản”-nó xoáy.

“An Nhi, mở cửa mẹ mang sữa cho con này”- tiếng mẹ nó dịu dàng.

“Chết rồi, vở bài tập đâu rồi…., mẹ chờ con chút, con viết xong dòng này đã”

“Ừ, mẹ vẫn chờ đây….”

Nó tắt máy tính rồi ra mở cửa, mẹ mang cho nó một cốc sữa còn nóng, lúc nào mẹ cũng lo nó bị đói nên ngày nào cũng đến giờ này là mẹ lại mang đồ ăn lên. Đôi khi nó thấy thương mẹ và có lỗi lắm, nhưng tất cả là tại bọn nghĩ ra game thôi, nó chỉ là nạn nhân. Nó hay tự thanh minh với chính mình như thế.


“Học bài xong chưa con, khổ con gái mẹ quá, ngày nào cũng thức khuya làm bài tập”

“Con cũng gần xong rồi, mẹ yêu đừng lo”-nó nũng nịu

“Làm nốt rồi ngủ sớm đi nghe con, không mụn lên đầy mặt đấy…”-mẹ cười hiền.

“Vâng, vâng, mẹ về phòng ngủ sớm đi ạ…”

……..Nựng má mẹ xong, nó đóng cửa, nhảy lên giường lại bật máy lên: “để xem nào, xem cái thằng chết dẫm này trông thế nào mà cũng ha oai với mình, đang yên đang lành gặp phải thằng bệnh”

“Anh Dũng, 92, Tây Hồ, Phương Đông University……..

………..oa oa”-nó mắt chữ A miệng chữ O.

“Đẹp trai quá…..da trắng nữa chứ, chả bù cho mình…”-cái máu dê zai của nó lại nổi lên.

“Mình bị sét đánh rồi…”-nó thở dài.

“Rồng đến nhà tôm, tôm sẽ không tha cho rồng đâu…..haha… J J “-nó cười gian xảo.

“Đi ngủ thôi, mai chiến tiếp”.

……………..

Nó:

Tên đầy đủ: Nguyễn An Nhi

Tuổi: 19

Học vấn: năm nhất-báo truyền hình-hv báo chí và tuyên truyền.

Học cũng được, mỗi tội mê điện tử và mê zai bá đạo trên từng hạt gạo.

…………….

Hắn:

Tên đầy đủ: Trần Anh Dũng

Tuổi: 21

Học vấn: Năm 3- điện tử viễn thông- ĐH Phương Đông.

Thông minh, sát gái, galang phải biết.

…………..

“Bực mình cái con nhỏ, dám bật mình, đã thế lại còn láo nữa chứ, may là hôm nay anh đang vui nên tha cho cô em…..mà mình cũng ngu, tự nhiên đi làm quen cái con đấy làm cái gì chứ, rước bực vào người…”-hắn lẩm bẩm, hậm hực.

“thôi…..nói chuyện với em Ngọc ngà cho em ấy đỡ tủi thân cái đã, mấy ngày rồi….hehe J J”

…….

(Nó và hắn, hai con người xa lạ, nhưng cuộc sống của hai con người ấy liệu có bị đảo lộn vì mạng xã hội này không?...........)

……….

8h30’ tối….

Trời ơi, hôm nay mẹ nấu toàn món ngon thôi, làm mình ăn không ngừng nghỉ nên giờ bụng cứ báo động thế này đây….khó chịu quá đi mất thôi….hỏng, hỏng hẳn…”-nó không thể cưỡng lại với những món ăn mà mẹ nó lịch kịch làm cả chiều để bồi dưỡng cho nó nên hậu quả là nó rên rỉ cả tiếng đồng hồ vì bụng không bé lại được, cứng nhắc, làm nó đứng không nổi, ngồi cũng không yên. Ai bảo mẹ nó chiều nó quá, toàn làm nó phản bội với lời thề thốt thâm niên:

‘béo quá rồi, mình phải giảm ăn thôi”.

 Lần nào cũng thế, hình như nó đã thành câu nói cửa miệng hoặc khi mê ngủ rồi thì phải, mỗi lần nhìn lên bàn cân, nó đau đớn lắm. Lúc ấy, nó chỉ mong một ngày nào đó mẹ chán nấu ăn để nó bớt ăn đi thôi.

“Lên face cái xem có gì mới mẻ không nhỉ?....

Kenh14.vn: Angela Phương Trinh-nữ hoàng scandan, đúng là vớ vẩn, chưa gì đã tâng lên mây thế rồi, sao không gọi tao là nữ hoàng ăn uống?..........dislike….

Một bàn tay lạc mất một bàn tay: một like cho bà cụ đáng thương này, đúng là cái trò câu like đáng lên án, đăng tin chả liên quan gì đến tên mình cả, tên thì rõ hay mà cái thẳng ad thì rõ điên. Thấy người ta đáng thương mà lại còn like…….dislike page….>”<

ức cả chế, face càng ngày càng loạn….

đây rồi, có trò để chơi rồi, sao lại quên mất anh đập troai tối qua chứ”

………………

“Này….”-nó inbox cho hắn.

“…..”-im lặng.

“Này chú trẻ…..”-nó lại gửi một tin kèm nhãn dán lè lưỡi khiêu chiến.

“…….”-vẫn không có tín hiệu.

“Nói người ta xong mà coi như không biết thế hả chú………già”-nó ngân giọng.

“….”-có một sự yên tĩnh không hề nhẹ.

“gru…gru..”-nó tức tối.

“sao hả bé, thấy có lỗi với anh à”-hắn ngạo nghễ.

“Ai thấy có lỗi, chẳng qua đang chán hông có gì chơi thôi”-nó tà lưa.

“À, ra thế, anh tưởng thấy anh đẹp trai, dễ thương quá nên hối hận vì đã hư đốn với anh..keke”-hắn nói mỉa và không quên gửi tặng nó cái nhãn dán cười không ngậm được miệng.

“bye”-nó bực bội. Hắn nói đúng tim đen của nó quá, đúng là vì hắn đẹp trai nên nó hạ mình gợi chuyện cũ thôi, chứ như đứa khác nó chả chặn luôn nick rồi ấy, hoặc phải gửi cho vài bài luận cho hắn chết trên ngôn từ của nó luôn.

“Cái thằng chết dẫm, không chịu nhường mình lại còn cao giọng thêm nữa chứ”

“Thôi bé, lại nóng rồi, anh nói đùa thôi, mình làm quen nhau nhé”

“Từ hôm qua tới giờ quen rồi nên không cần làm gì thêm, nhưng tui có điều kiện:

Thứ nhất: tui tên An Nhi, không phải bé, anh không nhìn thấy tên fb hay sao mà cứ gọi tui là bé hoài thế?

Thứ 2: thấy tui nhường thì đừng có lấn tới, tui không thích bị ghẹo

Thứ 3: anh tắm trắng ở đâu vậy?”-nó ra vẻ

Riêng cái câu thứ 3, nói thật là chả liên quan gì đến cái gọi là điều kiện. ^^

“Anh đồng ý, nhưng anh cũng có điều kiện: bé không được xưng tui, bé ít tuổi hơn anh những 2 tuổi đó, phải nhưng bằng tên hoặc là em. Còn anh không có tắm trắng ở đâu hết, anh sinh ra đã có làn da tuyết hờn như thế rồi……. J hihi”

Đúng là cái đồ tự sướng, tưởng muốn thành Ngọc Trinh phiên bản 2 nên đi tắm trắng chứ: “anh vẫn gọi tui là bé”

“lại…….tui nữa rồi……..em bé”

“stop…..bực mình rồi đấy >

“thôi, anh xin lỗi em, được chưa đồ khó tính”

“ờ, tạm được”

“Nhi học trường gì, năm mấy rồi”

“biết rồi còn hỏi…đọc hết thông tin, biết cũng quê, biết hơn tuổi người ta rồi mà còn giả vờ…:P”

“thì cũng phải có chuyện để hỏi chứ…..hihi…em học bài chưa mà lên chát chít thế này?”

“em chuẩn bị học..bụng đang khó chịu nên chưa tập trung được”

“em sao thế….”

“em chỉ  hơi chướng bụng xíu thôi”

“haha….ăn tham quá hả”

“ừ đấy….thì sao nào?”

“lại nữa rồi, con gái mà sao nóng nẩy thế, phải dịu dàng chứ”

“kệ tui…”

“ lại nữa “

“kệ em”

“ anh trêu tí cũng không được, em lấy dầu xoa bụng đi, một chút là khỏi thôi”

“vâng, em biết rồi”

“mai em có đi học không? Trường em gần trường anh đấy, anh đi Nguyễn Phong Sắc kéo dài”

“mai em có, em học hẳn 6 tiết, mệt chết mất thôi”

“thế hả, em đi học bằng gì”

“em đi xe bus thôi, em chưa được mua xe, tại mẹ em cứ lo ý”

“cũng phải thôi mà, giờ cao điểm đường hay bị tắc mà dễ tai nạn lắm, anh đi xe mấy năm rồi mà cũng mấy lần bị tông nè, hay mai anh qua đưa em đi học, cũng tiện đường anh mà”

“thôi, em cám ơn, em đi xe bus cũng được rồi, có khó khăn gì đâu, mất công anh ra”-đểu thế, chưa gì đã gạ gẫm rồi.

“không sao mà, sáng em mà đi xe bus thì đông lắm, chật chội nữa chứ”

“em quen rồi, ngày nào em chả đi chứ, anh không phải lo đâu….mà em học bài đây, anh cũng học đi”

“ừ em, tí mình nói chuyện sau vậy”-con bé này cứng đây, chả giống em Lan, em Quỳnh tí nào, anh mời cái đi luôn.

“em học rồi ngủ luôn mà, giờ em tắt máy đây, g9 anh sớm chút nha, mai gặp lại”-nó từ chối khéo.

“  hix, thế thôi vậy”

“biết ngay mà, con trai qua mạng thèng nào cũng có cái bài giống nhau, ứ tin nổi, thôi đi chinh phục em candy 65 đã, cứ nhìn là bực bội, quyết tâm qua được màn này rồi đi ngủ”-nó ngao ngán.

………………

……An Nhi completed level 65 in Candy Crush Saga…….một phút trước………

“Ái chà, chơi candy còn bảo học bài, giải nai quá cô em ạ, đúng là con gái qua mạng, không thể phản ánh được hết bản chất thực sự….”-hắn cười đắc ý như vừa phát hiện ra một chân lý…

“không học bài hả bé?”

Đang sướng vì qua được level 65, thật không uổng gần 50 mạng, nó liền inbox:

“sướng quá, em qua được level 65 rùi nhé”

“ô, anh tưởng em học bài, hẹn mai nõi chuyện với anh mà”

“chết cha…”-nó bị hớ trước câu nói của hắn.

“hihi…em đang nghỉ giải lao chút ý mà”-nó ngượng ngùng.

“anh biết rồi nha, lười học nha, thế là không ngoan đâu”

“em có học mà, em đi học đây, không thèm nói chuyện với anh nữa”-nó giận dỗi.

“ừ, em học đi, không giận anh nhá”

“có giận”

“ơ, anh làm gì đâu”

“tại anh cứ nói móc em ý”

“dễ thương thật, thui học bài đi”

“vâng… J “

Hắn vui vui và nó cũng vui vui, cũng phải thôi mà.

…………

11h30…

“em học xong chưa?”

“e học xong được khoảng 10 phút rồi, sao anh chưa ngủ?

“anh đợi em”

“é, sao đợi em, em có ngủ cũng anh đâu…hehe “

“hóa ra, bé cũng đợi anh nên học xong không đi ngủ luôn mà chờ tin nhắn của anh hả…..keke”-hắn gian gian.

“đâu đâu…ai đợi anh chứ”

“đúng rồi, không phải chối…”

“đi ngủ, nói nữa lại bực mình..vi phạm điều kiện thứ 2”

“thui, thui, không trêu em nữa, anh vừa học vừa đợi em để nói nốt câu chuyện mà”

“anh muốn nói gì”

“cho anh số điện thoại đi bé”

“anh lấy làm gì”

“đê liên lạc với em chứ sao”

“em với anh cứ inbox thế này là được mà, em ngủ đây, g9 anh lần 2”

“ L buồn quá, thôi em ngủ đi vậy”

Cái con nhỏ kiêu ngạo này, ghê gớm thế, khó khăn với nó đây, rồi anh sẽ bắt được em thôi bé ạ. Nhưng cũng hay, có thêm thử thách cho mình, dễ quá, mất vui.

…………….

Những ngày tháng sau đó, hắn và nó vẫn thường xuyên liên lạc với nhau qua facebook, hắn gạ gẫm xin số nó nhiều lần nhưng nó vẫn không cho, không phải nó sợ anh phiền nó mà nó sợ chạm vào vết thương cũ chưa lành mà một người từng gây ra cho nó cách đây một năm trước. Khi đó nó còn học lớp 12, thơ ngây và khờ dại với mối tình đầu cũng qua mạng xã hội này, tình yêu đầu thật đẹp nhưng cũng thật đau, đau lâu và có lẽ sẽ còn đau mãi. Vì người đó mà nó đã mất hết niềm tin với thứ gọi là tình yêu, vì người đó mà suy nghĩ của nó về con trai bây giờ chỉ là “quý nhau vì đồng tiền, yêu nhau vì thể xác”. Ngày hôm ấy, may mà nó vẫn tỉnh táo để dành tặng người con trai đó một cái tát và kịp chạy đi, nếu không chỉ thêm vài phút bị hít hà cái mùi thuốc nửa tỉnh nửa mê ấy thì có lẽ cả đời này nó có tắm bao nhiêu cũng không gột rửa được cái thứ dơ bẩn mà người đó mang đến cho nó. Bắt đầu từ mạng ảo và kết thúc bằng cuộc gặp gỡ đầu tiên, ai cũng cho là nó ngu ngốc nhưng trách sao được cái thứ tình cảm con người, chẳng tự nhiên sinh ra và cũng chẳng tự nhiên mất đi, nó là điều kỳ diệu mà tạo hóa dành tặng cho con người và vạn vật trên trái đất này. Mỗi lần nghĩ đến, nó thấy lòng mình tổn thương và sợ hãi, thỉnh thoảng trong giấc mơ nó vẫn gặp lại cái cảnh ấy, nửa đêm tỉnh giấc ôm lấy thân thể mà nó rùng mình.

Hắn hẹn gặp nó ở quán café, nó đồng ý rồi lại cho hắn léo cây, hắn bực lắm nhưng nói chuyện vài câu, nó tíu tít xin lỗi biện hộ, hắn lại quên luôn, hắn thích cái kiểu đáng yêu vờ trẻ con của nó, nó không nũng nịu như mấy đứa con gái hắn đã qua. Mới đầu hắn xây dựng một kế hoạch để chinh phục nó nhưng giờ thì có lẽ kế hoạch đó trở nên không cần thiết nữa, bởi vì trong hắn có cảm giác kì kì sao ấy, không nỡ làm nó tổn thương vì thấy nó nhỏ bé, muốn che chở cho nó vô điều kiện nhưng nó thì khó quá, chả chịu mở lòng, quen nhau cũng được mấy tháng rồi mà không cho số điện thoại. Ngày con gái, muốn tặng nó hoa hồng mà cũng chẳng chịu gặp, toàn để hắn chờ rồi buồn tiu nghỉu đi về vì bị leo cây, hay muốn chở nó đi học vì hắn xót cảnh chen lấn xô đẩy khi nó đi xe bus nhưng nó chả chịu, chắc nó sợ phiền hắn hoặc sợ bố mẹ chăng? Hắn vì nó mà bỏ lơ tất cả các mối quan hệ của hắn với mấy em hot girl ở trường, để các em ấy suốt ngày đăng status đau khổ cho cái gọi là không rõ ràng mà hắn gây ra, hay để mấy em ấy trang điểm xong thì cho leo cây luôn để ở nhà nói chuyện với nó. Nó làm hắn trở nên xấu xa trong mắt mấy cô nàng chảnh chọe, thực ra nói chuyện với nó chẳng có gì đặc biệt, toàn mấy câu chuyện vớ vẩn nó gặp ở lớp, ở đường hay trên xe bus thôi nhưng hắn thích nghe, đấy là điều đặc biệt rồi.

……………

Trời Hà Nội trở lạnh, cơn gió đầu đông khiến ai cũng phải rùng mình khi bước ra ngoài, hắn vi vu trên khắp con phố vào ngày cuối tuần, hắn thấy cô đơn……Chọn cho mình một chỗ phong thủy hữu tình trong quán trà, hắn nhâm nhi ly Long Nhãn trà, vê vê ly trà trong long bàn tay cho ấm, hắn ước gì được ngồi cùng nó ở đây. Hắn thay đổi khá nhiều sở thích đến tính cách kể từ ngày thân thiết với nó...........

………

“chú ơi, con lại sang quấy rối chú đây”-nó nói từ xa.

“An Nhi hả, sao không tha cho chú thế, chị định làm chú đóng cửa à?”-chủ quán cười tươi trêu nó.

“cháu sang làm thêm cho chú, chú đỡ mất tiền thuê người chứ sao?...hihi J “

“gớm, chị không ăn hết đồ pha trà của tôi là tôi mừng lắm rồi”

“chú này….ai lại thế….mất mặt cháu quá”

“thôi nhanh vào giúp chị Thu đi, cuối tuần mà trời lạnh nên đông khách”

“vâng…tuân lệnh….”-nó láu cá chào chú rồi chạy tót vào trong.

“đừng làm vỡ ly của chú nghe con”

“vâng ạ..”-nó nói vọng ra.

…………

“chị Thu ơi, em đến vơi chị đây”

“úi úi, sít nữa là vỡ nhá, đi đứng cẩn thận chứ con bé này”

May mà nó phanh kịp chứ không là bay cả khay trà trên tay Thu đi rồi.

“vào pha cho chị thêm ly Long Nhãn trà, khách ở bàn 20 trên lầu đang đợi nhé”

“vâng ạ”

“à, mang lên cho khách luôn giùm chị”

“tuân lệnh chị yêu”

Nó làm việc với cảm giác rất bay bay, vừa làm vừa hát nữa chứ, chả câu nào với câu nào ra bài cả, đang quan họ Bắc Ninh nhảy tót sang Đường cong của Thu Minh, cứ gọi là như Tiếu ngạo giang hồ vậy, đúng là thảm họa âm nhạc.

“thưa anh, đây là trà của anh ạ”

“cám ơn”-hắn đang bâng khuâng nhìn ra ngoài của sổ nên chẳng quay lại….

“chúc anh buổi sáng tốt lành”

……….

“An Nhi ơi, xuống giúp chị”- Chị Thu đứng ở cầu thang gọi nó.

Hắn quay phắt người lại, hai người nhìn nhau không chớp mắt, có phải là duyên không khi không hẹn mà lại gặp được nhau, cảm xúc của hai người dường như rất lẫn lộn, khó tả.

“An Nhi, sao em lại ở đây?”

“sao anh lại ở đây?”

“không biết làm gì ngày cuối tuần nên anh ra đây ngồi thôi, còn em”

“em rảnh nên hay phụ chú pha trà với bê đồ”

“thật trùng hợp, không uổng công anh lang thang cả sáng…hihi…em bên ngoài nhìn dễ thương hơn trong ảnh đó”

“thui, em xuống đây, chị em gọi”-nó ngượng đỏ cả mặt.

“à này An Nhi, tí nữa nói chuyện với anh chút nha”

“biết thế ạ”-nó lung túng rồi đi nhanh.

Nhìn theo cái chân ngắn tũn mà bước rõ nhanh của nó mà khiến hắn bật cười, nó đáng yêu quá.

………….

11h trưa,

“anh không định về sao?”

“em cũng chưa về đó thôi”

“em đang làm việc mà”

“anh cũng đang uống trà mà”

“uống tới ly thứ sáu rồi mà vẫn uống được sao, thận anh tốt thật J “-nó ghẹo hắn.

“chân em ngắn thế kia mà chạy đi chạy lại không mỏi, khỏe thật”-hắn không vừa.

“thôi, không thèm nói chuyện”-nó lườm anh.

“anh xin lỗi, suốt ngày giận anh thế”-anh cầm tay nó.

Nó bối rối, rút tay ra khỏi tay anh: “anh đừng thế, chú nhìn thấy lại không hay, em xuống làm tiếp đây”

“anh rất nhớ em”

Hắn nói khi nó đi được vài bước, nhỏ thôi nhưng đủ để nó nghe thấy, tim nó đập loạn xạ, nó không dám quay đầu lại, sợ anh đọc được cảm xúc của nó.

……………..

Sau ngày hôm ấy, nó và hắn vẫn nói chuyện với nhau, hắn tình cảm hơn và thể hiện với nó nhiều hơn  còn nó thì ngược lại, khép kín hơn và ít nói hơn ngày trước, hắn thấy lạ và gạ hỏi nó nhiều lần nhưng nó chỉ bảo “em bình thường mà, anh mới lạ ấy”. Hắn cũng chẳng biết hắn lạ ở điểm nào nữa, chỉ là hắn thấy cảm xúc rất lạ và càng ngày càng rõ giữa nó và hắn thôi. Hắn thường xuyên đi uống trà và lại còn phụ giúp pha chế và bê đồ cùng nó nữa, quả là galang thiệt, có khi nó sang là đã thấy hắn ở đó rồi. Chị Thu rất quý hắn, cứ khen hắn với nó hoài, lại còn ghép đôi nữa chứ, hắn thì vui lắm, còn nó thì chối luôn, đôi lần nó còn dỗi chị Thu vì cứ trêu nó. Hắn thấy buồn vì hắn nghĩ nó không thích hắn thật.



Ngày noel, hắn xin phép chú chủ quán và nhờ mọi người làm một bất ngờ tặng nó, cả quán trà ngập tràn ánh nến và hoa hồng, khi nó sang, nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra với quan trà của chú mình nữa, nó tưởng ai đặt cả quán này để cầu hôn cơ nhưng nó đâu biết được rằng nhân vật chính lại là nó. Chỉ khi hắn bước từ trên cầu thang xuống, trên tay là bó hoa hồng còn tươi và bài cám ơn cuộc đời cất lên thì lúc nó nó mới hiểu. Nó bất ngờ lắm, mắt mở to và tay run cầm cập.

“An Nhi, em đồng ý làm bạn gái anh nhé”-hắn cầm tay nó.

Miệng nó lắp bắp:” chuyện….chuyện…chuyện này là sao vậy?”

“anh thích em, An Nhi à, em làm anh trở nên ngốc nghếch trước em, anh thấy anh không còn là anh của ngày trước nữa, hãy cho anh một cơ hội được không?”

“em xin lỗi nhưng…em chưa từng nghĩ về chuyện này, em không thể”-nó khóc và chạy đi trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người.

Chỉ có hắn là đứng như trời trồng nhìn theo bóng dáng nó, bó hoa trên tay rơi xuống đất vỡ vụn, lòng người cũng vỡ vụn theo.

………….

Những ngày sau đó hắn không còn đến quán trà nữa, nó vẫn sang giúp chú phụ quán nhưng mặt nó khong còn tươi vui như trước, nó làm việc mà đầu óc cứ để đi đâu vậy, quên hết cái này đến cái khác…….nó tìm hình bóng quen thuộc nhưng vô vọng. Vì nó không có số hắn, facebook không thấy sáng, nhà hắn nó không biết. Nó nuối tiếc một cái gì đó mà chính nó cũng đang trốn tránh câu trả lời.

Hai tháng là khoảng thời gian hắn mất tích, nó thấy buồn, cô đơn và nó nhớ hắn, nó mạnh dạn inbox cho hắn: “anh à, em muốn gặp anh, chủ nhật này, 7h tối Mộc trà anh nhé”.Từ tối hôm thứ hai nó gửi, nó vẫn vào facebook thường xuyên xem hắn có đọc không nhưng chẳng thấy dấu hiệu hắn đã đọc, nhưng niềm hi vọng vẫn len lỏi trong nó.



……………….

Cuối tuần, nó mặc một chiếc váy len màu hồng, khoác thêm áo khoác dài nó đi sang quán, ngồi ở bàn mà hắn đã ngồi mà hôm đầu tiên nó và hắn gặp nhau, nó đến rất sớm, chú đi vắng chỉ có mỗi chị Thu trông quán.

7h30, hắn chưa đến, nó đợi…

8h30, hắn chưa đến, nó đợi…

9h30, hắn chưa đến, nó hi vọng…

10h30, nó thất vọng vì hắn không đến…

Nó bước ra khỏi quán và có ý định đi lang thang một chút rồi về nhà. Đi trên phố, thấy những cặp tình nhân tay trong tay mà nó chạnh lòng, nó thấy rõ nỗi trống trải trong lòng nó ngay lúc này, nó nghĩ nhiều về hắn, đâu đâu nó cũng thấy hình bóng của hắn, gương mặt của hắn.

…………..

“anh à……..”-bóng dáng quen thuộc đang chậm rãi đi phía trước nó, thật tình cờ.

Người con trai đó khựng chân lại……..nó vẫn đứng đó

“sao anh không đọc tin nhắn em gửi, sao anh không đến, sao anh trốn em, sao anh lại làm em….nhớ…anh?”

Người con trai đó vẫn không quay lại.

“anh trả lời em đi, tại sao em thấy buồn chứ, sao trái tim em cô đơn thế này?”- nó bắt đầu khóc, ai đi qua cũng nhìn nó như một con ngốc.

Người con trai đó vẫn không quay lại.

“hãy trả lời em đi, có phải em yêu anh rồi không?”

Hắn quay người, đi nhanh về phía nó, hắn nhìn nó và ôm chặt nó vào lòng:

“em đợi câu này hai tháng nay rồi, chị Thu đã kể hết chuyện cho anh nghe và anh hiểu tại sao hôm ấy em lại phản ứng như vậy, anh im lặng, anh biến mất vì anh không thể giải thích với em, anh muốn để em cảm nhận nhưng anh từng cảm nhận về tình cảm mình dành cho em vậy, anh nhớ em nhiều lắm An Nhi à, anh yêu em”

“anh ác lắm..huhu..huhu”-nó nấc lên thành tiếng.

“em nín đi, anh ở đây rồi mà….”

“em ghét anh…..”

“ô cái cô này, yêu rồi là không được ghét…”

“nhưng….”-nó chu mỏ.

“cấm cãi, cãi là thanh minh, thanh minh là thú tội”

Anh hôn nó, nụ hôn ngọt ngào……….

Liệu bạn có đang sống thật với chính bản thân mình !

Vẻ bề ngoài nó không giúp bạn thành công, cái bạn cần chú trọng tập trung phát triển đó chính là GIÁ TRỊ CỐT LÕI.
Tôi đã từng nói: "Con người thường mắc phải 2 sai lầm rất lớn. Một là sống cho người khác coi, hai là sống để coi người khác".
Đừng sống theo cái bóng mà bạn đã tạo ra, bạn sẽ luôn cảm thấy mệt mỏi, vì đó không phải là con người của chính bạn, bạn đang sống theo ý muốn của người khác. Quả thực đó không phải là TỰ DO.
Hãy là chính bản thân mình...


Xin lỗi, mình bận !

Không biết từ bao giờ, tôi có thói quen trả lời ngắn gọn như vậy mỗi khi bạn bè rủ đi chơi, đi học chung, hoặc nhờ làm một việc gì đó…

Từ khi lên đại học, một số thói quen cũng thay đổi. Thời khóa biểu học tập dễ thở hơn, cuộc sống rộng mở hơn, tôi có nhiều thời gian để thực hiện các kế hoạch, mục tiêu đa dạng. Nhưng nói rằng các mối quan hệ mở rộng thì chưa chắc, vì tôi hời hợt hay vì mọi người đều có cuộc sống riêng, tôi không rõ, chỉ biết rằng, dần dà, bạn bè thưa thớt dần, và tôi cũng cảm thấy chẳng còn sợi dây liên hệ nào nữa. Khi môi trường sống và hoàn cảnh thay đổi, ta cũng phải cố gắng hòa nhập để thích nghi, nhưng chỉ được một thời gian, lại tự xây nên một rào cản cho chính mình…


Xin lỗi, mình bận

Tính tôi khép kín, chỉ thật sự vui vẻ khi trò chuyện, chia sẻ với những người bạn thân lâu năm và hợp ý mình…

Thời cấp 3, tôi dành ra vài giờ đồng hồ chỉ để nhắn tin với nhỏ bạn thân, mỗi tin nhắn thường rất dài, và đầy tâm trạng, khi thì vui vẻ háo hứng, lúc lại hy vọng mong chờ, khi thì buồn một cách lãng mạn… Tôi cũng sẵn sàng dành ra vài giờ để lượn phố không mục đích, ngồi ở quán cóc vỉa hè để quan sát xe cộ chạy qua lại, hay đi học thử một buổi tại trung tâm luyện thi mà nhỏ Kẹo đã "quảng cáo": "Học một lần rồi thích ngay đấy!"

Thời học sinh của tôi trôi qua như thế. Nhẹ nhàng, yên bình và thấm đẫm cảm xúc. Khi lên đại học, tôi cùng những đứa bạn thân đều có mục tiêu, kế hoạch riêng, nên thi thoảng quên đi sự tồn tại của nhau. Lên mạng thì chỉ chia sẻ vài dòng ngắn gọn.

"Mày dạo này sao rồi? Tao thì sáng đi học, chiều về nhà dọn dẹp, tối online. Thấy cũng không đến nỗi bận rộn mà chẳng hiểu sao chẳng có thời gian đi chơi mày ạ…"

"Tao cũng vậy. Bận làm thêm. Thôi, out nha, ngày mai thi giữa kì rồi"

Những người trẻ chúng tôi có vài người bạn mới, vài mối quan hệ thực và ảo, dần dà xa cách nhau dần, lâu lâu chỉ nhắn tin vài câu ngắn gọn nhưng rồi im bặt, vì tin nhắn chỉ đi một chiều. Lúc tôi nhắn tin thì nhỏ bạn đang bận, lúc nó nhắn tin thì tôi đang mải mê lướt web để tra cứu gì đó…

Nhỏ bạn thời cấp 3 gọi điện. Nó rủ tôi cùng vài đứa chung lớp đi sinh nhật. Tôi bảo: "Xin lỗi, mình bận rồi. Bữa khác nhé!". Mà thực ra tôi cũng chẳng bận gì cả, chẳng qua thời điểm nó hẹn trùng giờ với lịch đi chơi cùng "ai đó" của tôi, mà nếu tôi thay đổi thì kéo theo vài thứ khác liên quan nữa, vì có lúc tôi bận đi mua đồ cùng mẹ, đi bảo trì xe, đi chuyển tiền trong ngân hàng, đi thi lấy bằng lái…

Vô vàn việc linh tinh khác để rồi lâu lâu bạn cũ nhắn tin, gọi điện, tôi đều không hồi đáp. Khi online, tôi treo nick ở đó để dọn phòng, ủi đồ, tưới cây, để rồi khi quay lại máy thì thấy một đống nick hỏi thăm, và tôi không trả lời, nên sau một thời gian kiên nhẫn chờ đợi, họ cũng out…

Một người bạn khác rủ tôi sang nhà chơi vì nhỏ sắp đi du học. Tôi nói: "Mình đang bận. Tuần sau gặp, hứa luôn. Tháng sau bồ mới đi mà, lo gì!". Nhỏ tặc lưỡi rồi cười: "Ok bồ. Nhớ nhé!". Tuần sau, nhỏ gọi điện lại hỏi: "Sao, thế sáng hôm nay có thăm tui không?", tôi giật mình: "Chết! Hôm nay nhà mình có tiệc thôi nôi, chắc chiều dọn dẹp xong mình đi được đó, chiều hen!", nhỏ bảo: "Chiều nay mình bận đi mua vài thứ lặt vặt rồi, hẹn cậu khi khác vậy", tôi cười tươi: "OK, mình hứa trong vòng vài ngày nữa mình gặp, mình hứa đấy!".

Và rồi nhỏ đã đi du học, và rồi lời hứa của tôi vẫn chưa thực hiện, chỉ vì lý do: "Mình bận!". Một lý do vô chừng, mà chính tôi cũng biết, tôi không hề bận, chỉ là do cách sắp xếp thời gian không hợp lý, chỉ là tôi hời hợt với mọi thứ xung quanh, chỉ là vì tôi tiếc vài giờ đồng hồ đi chơi, chỉ là vì tôi còn bận lướt web… Vâng, rất nhiều lý do bận khác nhau để rồi tôi bị kéo ra xa, để rồi các mối quan hệ nhạt dần, để rồi khi tôi thét lên: "Sao bỗng cô đơn thế này" thì tôi nhận ra rằng, chính mình tự chọn cách sống như thế, chứ có ai ép buộc đâu…

Lãnh được tháng lương đầu tiên nhờ đi làm phục vụ cho quán cà phê, tôi gọi điện rủ nhỏ bạn thân đi ăn, đầu dây bên kia nói giọng thản nhiên: "Mình bận, phải phụ giúp mẹ trông coi cửa hàng, không đến được". Tôi có chút nghi hoặc vì tôi cũng đã từng "bận", nên đáp: "Mình sẽ qua nhà cậu!", "Không được! Gia đình mình có một số chuyện, cậu đến thì không hay chút nào". Tôi ỉu xìu: "Ừ"

Chắc là nhỏ bận thật…

Những lúc buồn, tôi online, nhìn một lượt. Thấy ai cũng xa lạ, thấy ai cũng đang "bận", không rảnh để nghe mình mở lòng…

Nhắn tin cho 10 đứa bạn, chỉ có đúng 3 đứa trả lời lại: "Sao hôm nay rảnh nhắn tin cho mình thế, hi, ngủ ngon nha, khi khác rảnh mình nói chuyện sau", "Xin lỗi cậu, dạo này mình bận quá nên không có thời gian hỏi thăm cậu, thế nào, khỏe không?", "Nãy mình bận học nên giờ mới trả lời tin nhắn, xin lỗi cậu nha!"

Ừ, thì ai cũng bận cả .

<Sưu tầm>

Thứ Hai, 11 tháng 11, 2013

Phía sau anh là mặt trời - Kỳ cuối

Anh nói mặt trời đúng là ở rất xa và rất chói mắt, không một ai có thể nhìn trực diện mà không sợ bị tổn thương. Nhưng cũng chính vì thế mà mặt trời chỉ tồn tại duy nhất trên đời này.

4. Khi chúng tôi xuống đến mặt đất thì đường xá đã dát vàng ánh điện, cộng thêm những ánh sáng xanh đỏ phản chiếu lại từ những biển quảng cáo trên đường, tạo thành một khung cảnh ồn ào náo nhiệt, đủ màu đủ sắc. Tôi bị gã kéo đi hết những con phố dài, cái nắm tay nhẹ nhàng như sợ hãi, lúc lại siết nhẹ như cố chấp, cứ thế kéo tôi đi mà không nói năng gì. Đến một đoạn vắng, chân đạp trên những xác lá ngập dưới lòng đường, tôi mới thức tỉnh, đứng lại và giằng tay mình ra khỏi gã.

- Giả vờ giỏi thật đấy! Còn coi như không quen biết tôi?

- Tôi có quen biết anh?

Tôi xuýt xoa cổ tay, không nhìn gã, hằn học đáp trả. Vốn dĩ chỉ là chuyện tranh chấp một đôi giày đáng xấu hổ thôi, không cần phải tỏ ra quen biết. Hơn nữa nếu gã là một người thù dai thì công việc của tôi cũng sẽ nói lời thứ sáu tạm biệt tôi. Vậy thì, thay vì nhận ra gã, tôi thấy tốt nhất là coi như không biết gì.

- Nói xem, thật sự không nhớ ra tôi sao?

Gã cố nhìn sâu vào mắt tôi, trong mắt gã mênh mông dịu vợi, hình như không phải là hăm dọa, không phải là giận dữ, mà là sự mời mọc tôi bước vào cái vùng quá khứ của gã. Nhưng tôi vốn dĩ giống như một con nhím, lúc nào cũng xù lông lên ứng phó với xung quanh. Tôi cũng lại bị chuyện xa thải làm cho quên hết tất cả. Công ty xấu xa nhất trong quá khứ cũng chứa chấp tôi được ba tháng chẵn, tôi không muốn công ty mới đến làm chỉ chưa đầy hai tuần đã biến tôi thành một kẻ vô sản lần tiếp theo chỉ vì tôi có xích mích với cấp trên. Thấy vậy, tôi bèn cười cầu hòa.

- Này anh, chỉ là một chiếc giày thôi, có cần khổ sở như vậy không? Hơn nữa anh lại là đàn ông, anh mua một chiếc giày phụ nữ làm gì? Phụ nữ như tôi đã khổ sở lắm rồi, vì không thể có được chiếc giày còn lại. Hay là, anh nhường nó cho tôi đi!

Nói quanh co một hồi tôi lại chuyển bại thành thắng, tỏ rõ quan điểm không muốn nhường lại chiếc giày, đồng thời còn tranh thủ xin thêm chiếc giày còn lại chỗ gã. Tôi bất giác thấy vui, niềm vui rất trẻ con mà tôi lượm lặt được lúc cuối ngày.

- Em thật là kỳ lạ. Bướng bỉnh như thế này sao? Thôi được rồi, không nhớ cũng không sao, tôi sẽ từ từ chờ đến khi nào em nhớ ra cũng được.

Phía đuôi mắt gã ánh lên thứ ánh sáng lạ lùng, lời nói cũng vô cùng khó hiểu. Tôi đứng như bị đóng băng ở đó, cộng thêm cái dáng vẻ bất cần khi gã nói. Tôi thấy hình như đã từng gặp ở đâu đó, nhưng càng cố nhớ thì lại càng không thể nhớ ra. Để cho tôi im lặng được chừng ba giây, gã lại nhanh chóng nắm lấy tay tôi, kéo đi. Vẫn kiểu cách nhẹ nhàng nhưng không cho đối phương có cơ hội chống cự, gã vừa đi vừa nói.

- Dù sao cũng để tôi đưa em về! Muộn rồi!

Gã nói vẻn vẹn có thế rồi ẩn tôi lên xe, không giải thích gì thêm. Hình như trong cuốn từ điển của gã chỉ có một vài từ lộn xộn, lúc sắp xếp được thành công cũng vô cùng gắn gọn. Tôi thấy những câu mà gã từng nói chỉ có thể hiểu được tám mươi phần trăm ý nghĩa, còn lại đa phần là tôi không hiểu gì.
Phía sau anh là mặt trời

5. Những ngày sau khi tới công ty, tôi cố gắng tránh mặt đến mức nào thì vẫn có lúc va phải gã. Chúng tôi không giao tiếp nhiều, mỗi lần gặp tôi thường cúi đầu, gã nhìn tôi chăm chú một lúc rồi cũng nhanh chân đi mất. Dù sao thì gã cũng là cấp trên của tôi, tôi lại không muốn lịch sử đuổi việc của mình bị dày thêm nữa nên áp dụng phương châm “tránh voi chẳng hổ mặt nào”.

Một lần công ty có buổi liên hoan, tôi không hay giao tiếp với đồng nghiệp nên lúc ngồi cùng mọi người cũng không biết nói chuyện trời đất gì cho đỡ thấy ngại ngùng. Gã ngồi cùng ban lãnh đạo được một lúc, rảo bước ra chỗ tôi, không cần hỏi han cũng không xin phép, lập tức ngồi xuống bên cạnh, đỡ chén rượu cho tôi. Mọi người đều ồ lên rồi hết lời trêu chọc, tôi giả câm giả điếc, cắm đầu xuống bàn ăn cho đỡ ngượng. Thật ra thì tôi đúng là không biết uống rượu, tự nhiên có người ra đỡ hộ thấy cảm kích vô cùng. Chỉ tiếc người đó là gã, tôi không quen thể hiện thái độ cảm kích với người mà mình có ác cảm, vậy nên chỉ biết cắm đầu mà ăn thôi.

Tiệc tàn, mọi người còn rủ nhau đi karaoke, tôi cố ý né tránh, xin phép về trước vì dù sao cũng đã muộn. Vì tôi không phải nhân vật chủ chốt, cũng không phải là người có tiếng nói nên tôi được giải phóng sớm cũng là chuyện bình thường. Đi đường được một đoạn, thấy gã xuất hiện phía sau, mặt hơi đỏ có lẽ do uống nhiều rượu, những lời nói ra cũng vô cùng tiết kiệm, không khác mấy so với lúc bình thường.

- Vẫn chưa nhớ ra sao?

- Tóm lại anh muốn tôi nhớ cái gì nữa đây? Ngoài chuyện chiếc giày tôi đắc tội với anh ra, còn gì để nhớ nữa? Mà không, không thể nói là tôi đắc tội được, dù sao thì…

Tôi còn chưa nói xong thì bị chặn lại bởi một bờ môi ấm, một nụ hôn rất sâu, miên man như thể dài vô tận. Lúc ý thức được tình trạng bị cưỡng hôn của mình, tôi mới luống cuống dùng lực đập vào người gã. Hình như hơi men từ phía gã truyền cả sang tôi, khiến má tôi nóng bừng.

Chúng tôi đứng im lặng rất lâu, không khí ngượng ngập bao trùm, tôi không biết tại sao lại cảm thấy tim đập lạ lùng như thế khi đứng trước mặt gã, cũng không biết tại sao mình không hét toáng lên hay đánh trả. Tôi mơ hồ nhớ ra, trong quá khứ, hình như đã từng có lúc chúng tôi đứng đối diện nhau như thế này.

Phía sau là mặt trời

6. Có những quãng thời gian trôi qua rất chậm, lại rất nhạt nhòa, lẩn sâu trong tâm trí tôi. Hầu như sau khi sự cố đó xảy ra, mọi người xung quanh tôi đều không muốn nhắc đến, sợ làm tôi bị tổn thương. Tôi có quen một cô bé rất xinh xắn, rất ngoan ngoãn, lúc nào cũng e ấp ngại ngùng. Cô bé đó vô cùng trong sáng, là hàng xóm bên cạnh nhà tôi. Chúng tôi cùng lớn lên bên nhau, mọi sở thích đều giống nhau y hệt. Một lần, chúng tôi cùng dắt tay nhau đi mua một đôi giày mới ra của nhãn hiệu nổi tiếng mà chúng tôi thích. Trên đường đi chúng tôi gặp tai nạn. Cô bé ấy không qua khỏi, tôi bị thương phải nằm viện một thời gian. Sau đó, tất cả ký ức đau buồn đều bay biến mất. Bác sĩ từng nói đó là chứng bệnh sợ hãi quá khứ, muốn lẩn trốn quá khứ. Tôi được bao bọc trong một cuộc sống bình yên mới, không còn một cô bạn thân bên cạnh, không còn nhà hàng xóm ở kế bên, gia đình họ cũng chuyển đi nơi khác, bởi anh trai cô bé cũng bị ám ảnh sau cái chết của em gái mình.

- Tại sao lại là đôi giày đó? Tại sao lại là anh?

Tôi cảm giác như cổ họng mình đắng ngắt, nước mắt không biết đã chảy ra gò má từ bao giờ. Gã vẫn đứng đối diện tôi, nhìn tôi trầm ngâm không nói, khẽ chạm vào một bên vai tôi, đợi một lúc cho tôi thôi nức nở, kéo tôi tựa vào vai mình.

- Nhớ ra rồi đúng không? Cuối cùng, cũng có thể tìm được em.

- …

- Anh không nghĩ rằng mình gặp lại em. Cho đến khi cùng em mua một đôi giày duy nhất đó. Hôm ấy là ngày giỗ của em gái anh, anh đến đó như thói quen, không ngờ gặp lại em…

Trước mặt tôi không phải là gã sếp biến thái đã tranh chấp một đôi giày với phụ nữ, mà là người anh trong quá khứ. Chúng tôi đã từng lớn lên bên nhau, cùng che chở cho một cô em gái nhỏ, rồi cùng vì sự ra đi của cô ấy mà tổn thương. Nhưng quá khứ không phải là để trốn tránh, mà để con người ta học cách đối mặt. Dù quá khứ có đau thương đến nhường nào thì chỉ có sự dũng cảm đối mặt mới chiến thắng được chính bản thân mình.

Tôi nhìn ra dáng vẻ cô độc của anh, vẻ bất cần và lạnh lùng hiện ra trên đôi mắt kiên định. Nhớ lại quãng thời gian lẩn tránh quá khứ đau khổ của mình, tôi muốn đưa tay lên khuôn mặt anh, như thể chạm nhẹ vào đó có thể kết nối được tâm hồn giữa chúng tôi. Tôi ngờ nghệch hỏi:

- Anh ổn chứ?

Anh mỉm cười, đan lấy tay tôi.

- Có thể không ổn sao? Anh tìm thấy mặt trời của mình rồi. Dù phải chờ đợi khá lâu, nhưng cuối cùng cũng có thể tìm thấy rồi!

Tôi là một đứa đã lãng quên quá khứ, nhờ có anh mà tìm thấy được, sống một cuộc sống không còn vô lo vô ưu, cũng không còn cảm giác trống rỗng mỗi khi nhìn lại quãng đường mình đi qua. Anh nói tôi là mặt trời của anh, vì anh vẫn nuôi hy vọng tìm lại tôi. Anh nói mặt trời đúng là ở rất xa và rất chói mắt, không một ai có thể nhìn trực diện mà không sợ bị tổn thương. Nhưng cũng chính vì thế mà mặt trời chỉ tồn tại duy nhất trên đời này. Tất nhiên, chuyện anh tìm gặp tôi không phải chỉ là một lần tình cờ ở cửa hàng bán giày, mà còn là một câu chuyện dài khác đằng sau những năm tháng chúng tôi xa nhau.

***

Nhiều ngày sau đó chúng tôi học cách để hòa nhập vào cuộc sống của nhau. Vốn dĩ cuộc sống này không hề dễ dàng, có thể tìm lại nhau cũng đã là một điều quá sức khó khăn. Chúng tôi tựa vào nhau và cùng gột rửa vết thương của quá khứ. Vết thương đã qua tuy lành da nhưng bất cứ lúc nào nhớ lại cũng gợi những tiếng thở dài đến não lòng.

Tôi cũng luôn tâm niệm rằng, tình yêu thương giống như những ánh sáng lan tỏa từ mặt trời ở một nơi rất xa trái đất. Dù khoảng cách có là bao xa đi chăng nữa vẫn đủ ấm áp để sưởi ấm những con tim khờ khạo ôm lạnh giá vùi trong đơn côi. Mỗi chúng ta sẽ tìm thấy một mặt trời cho riêng mình, khi ấy, nhất định đừng để mây mù che đi ánh sáng của họ. Bởi lẽ, chúng ta cũng sẽ cảm thấy rất đau lòng.

 (Hết)

Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2013

Phía sau anh là mặt trời !

Tình trạng của tôi lúc này vô cùng thê thảm, bạn thân bỏ mặc, bạn trai thì không có để ôm lấy mà vùi vào lòng người ta khóc một trận cho đã đời, gia đình thì ở xa...

1. Tôi vừa nhận được một email thông báo nghỉ việc lần thứ năm trong đời mình. Tôi không hiểu sao mình luôn dính phải những việc không may như thế. Lần nào cũng như lần nào, vẫn là một chuỗi những hành động quen thuộc được lặp lại: nghe thấy đồng nghiệp nói xấu nhau, đứng ra can thiệp, lập tức bị cô lập, bị sếp đánh phủ đầu bằng những hợp đồng cao ngất ngưởng, tiếp sau đó là chứng kiến cảnh những ngón tay thon dài điệu nghệ của tên trợ lý giám đốc ngồi phía đối diện đích thân soạn một email ngắn gọn xúc tích để hòng tống cổ tôi ra khỏi công ty.

Cầm một hộp rỗng về chỗ làm, chuẩn bị sắp xếp mọi thứ để ra về trước ánh nhìn như soi mói của đồng nghiệp, tôi với lấy điện thoại gọi cho bạn thân một cuộc gọi, hòng nhận được lời an ủi có cánh nào đó. Rằng tôi sẽ ổn thôi, nhân tài như tôi sẽ sớm được tìm thấy và trọng dụng, vân vân và mây mây. Cuối cùng, nó gắt lên với tôi bằng cái giọng cao hơn quãng tám.

“Ê, lại bị đuổi việc hả? Rốt cuộc thì mày có vấn đề gì với giới văn phòng thế? Lần thứ năm rồi, biết không?”

Tôi ngán ngẩm:

“Biết! Thế rồi sao?”

“Sao cái đầu mày! Tối nay tao không rảnh, đi giải quyết tâm trạng một mình đi! Đi cùng mày chắc tao cũng dính vận đen đó…”

Nó còn chưa kịp nói hết thì tôi cúp máy, nước mắt chực trào ra. Tôi ôm vội đống đồ nghề đã được xếp gọn trong thùng giấy, cắm đầu cắm cổ chạy ra khỏi công ty. Trước khi đi khuất mắt khỏi đó, tôi còn cố chấp quay đầu lại nhìn nơi đã giam cầm tuổi thanh xuân của mình trong ba tháng trời ròng rã, chửi rủa một tràng dài một cách hết sức… nhẹ nhàng. Xong xuôi mọi thứ, tôi khoát tay gọi chiếc taxi, đi về nhà một mạch.
 
Phía sau anh là mặt trời
2. Tình trạng của tôi lúc này vô cùng thê thảm, bạn thân thì bỏ mặc, thậm chí còn xa lánh như thể mình là vận đen đủi, bạn trai thì không có để ôm lấy mà vùi vào lòng người ta khóc một trận cho đã đời, gia đình thì ở xa, tôi lại sợ mẹ lo lắng nên nhất định phải giấu chuyện nghỉ việc lần này. Dù sao tôi cũng không thấy mình sai, chẳng lần nào bị đuổi việc mà tôi thấy mình sai cả. Chỉ là tôi có hơi cứng đầu cứng cổ, lại hay ra vẻ anh hùng bênh vực kẻ yếu, nhưng lần nào cũng vậy, sau khi đứng ra bênh vực họ xong tôi mới thấy hóa ra mình bị bẫy, người như mình vốn dĩ bị người ta ghét vì quá thẳng tính và không biết xu nịnh, lôi mình ra làm một tấm bình phong vô cùng an toàn.

Càng nghĩ đến nhân tình thế thái thì tôi càng thấy cuộc đời của mình xám xịt. Hai mươi tư tuổi, năm lần bị đuổi việc, hình như chưa có một ai thê thảm hơn tôi thì phải. Nhưng cũng giống như những lần trước, tôi dành trọn vẹn một ngày để giải tỏa cảm xúc bản thân trước khi ngồi tê liệt trước bàn máy tính tìm việc và rải CV đi khắp mọi nơi có thể.

Tôi chạy đến một showroom bán hàng cao cấp, như một thói quen, nhìn dán mắt vào những đôi giày của một nhãn hiệu mà tôi thích từ khi còn nhỏ xíu. Sở thích quái đản của tôi chính là vung tiền tiêu cho bằng hết trước khi tìm được một công việc mới. Sao cũng được, chết đói cũng không sao, cứ mua sắm cho hả lòng hả dạ trước đã.

- Cho tôi mua đôi này!

- Cho tôi mua đôi này!

Tôi vừa chạm tay vào đôi giày mà bản thân phải đứng ngắm nghía trước tủ kính trưng bày đến ba mươi phút đồng hồ là ít. Ngạc nhiên khi thấy một gã cao to, mặt mũi sáng sủa cũng chạm tay và nói ra cùng lúc với tôi. Tôi trợn mắt, bặm môi lên nhìn gã, hy vọng là sẽ dọa cho gã phát sợ mà buông tay ra, không lôi thôi gì đến đôi giày của tôi nữa.

- Đôi giày này chỗ chúng tôi chỉ còn một đôi duy nhất! Hình như khắp khu vực cũng không còn hàng nữa. - Cô nhân viên đứng nhìn cả hai chúng tôi rồi cười cầu hòa.

Tôi cố gắng giành giật, ra sức kéo đôi giày về phía mình, cuối cùng cũng không ăn thua. Hắn chỉ nói một câu đã làm tôi hết sạch sức lực.

- Vậy thì gói lại cho tôi đi, tôi là khách hàng VIP ở đây!

Hắn còn ra điệu bộ chỉ chỉ vào cái thẻ gì đó ở túi áo sơ mi màu xám. Nhìn thì nho nhã lịch sự mà bản chất không galant một chút xíu nào. Tôi ho khan lên một tiếng, quyết tâm rước cho bằng được đôi giày đó về, nếu không, tôi sẽ trở nên bứt rứt khó chịu, cái bệnh này trước sau vẫn chưa sửa được.

- Khoan đã. Tôi chạm vào nó trước mà! Anh hỏi cô ấy xem!

Gã nhướn mày, quay sang nhìn cô nhân viên. Nhưng vẫn là chữ VIP nặng hơn, to lớn hơn, đè hết cả những thứ khác, cô ấy mỉm cười.

- Dạ, thật ra thì… em cũng không rõ nữa!

Tôi tức tối:

- Vậy thì mỗi người một chiếc đi, như vậy mới công bằng!

Rốt cuộc tôi đã làm một việc hết sức điên rồ là dốc gần như cạn kiệt số tiền trong túi chỉ để rước về một chiếc giày. Nếu như bình thường là một đôi thì chắc chắn nó sẽ được tôi hả hê trọng dụng lắm, đằng này chỉ là một chiếc, giống như là của nợ, mang về nhà rồi chỉ còn biết xếp lên kệ giày một cách vô cùng ngao ngán.  Điều an ủi duy nhất trong ngày là cũng có một gã khùng điên không kém, nhất quyết đòi mua bằng được một chiếc giày như tôi, có chết gã cũng không nhường nhịn. Hình dung lại vẻ mặt của cô bán hàng, tôi xấu hổ muốn chui ngay xuống đất.

3. Tôi nhận được cuộc gọi thông báo đi phỏng vấn. Trước khi đi đã hồ hởi nghĩ đến việc vận may gõ cửa nhà mình. Đến nơi mới ngã ngửa, hóa ra, vận đen chỉ là mới bắt đầu, còn vận may vốn dĩ không có ý định kết thân với tôi.

- Cô đã chuyển nơi làm việc đến năm lần rồi? Lý do?

Là cái gã tôi gặp ở chỗ mua giày lần trước trực tiếp phỏng vấn tôi. Tôi tròn mắt. Ấp úng mãi cũng trả lời xong. Tôi nghĩ chắc mọi thứ cũng không quá tệ, hội đồng phỏng vấn ngày hôm ấy đều rất hài lòng với tôi, chỉ trừ có gã. Tôi biết, nghiệt duyên thì dẫu sao cũng không thể dễ dàng chấp nhận. Huống hồ chúng tôi cũng đã cùng nhau nuốt trôi một cục tức sau khi cùng nhau mua một đôi giày. Cuối cùng, tôi được thông báo trúng tuyển, vào làm ở công ty đó.
 
Phía sau anh là mặt trời

Sau năm lần bị tống cổ khỏi công ty cũ, tôi cũng đúc rút cho mình được một số kinh nghiệm, trong đó kinh nghiệm đắt giá nhất chính là bơ đi mà sống, coi như không biết đồng nghiệp đang xì xào bán tán về ai, đang nói xấu ai, cũng coi như mình chăm chỉ, giả câm giả điếc ngồi tại chỗ làm cho xong công việc, hết giờ thì ra về. Như vậy là tốt nhất! Tôi áp dụng triệt để, những ngày đầu đều bình yên, khiến tôi thấy yêu đời hơn một chút.

Một lần, tôi mải mê làm việc tới mức người ta ra về lúc nào không hay. Khi ngước lên nhìn thì trời đã tối, phía dưới cửa kính làm việc đèn đường thắp sáng thành những đốm nhỏ li ti. Tôi bắt đầu ý thức hơn về công việc của mình. Được đi làm đã khó, giữ được việc làm càng khó hơn. Vậy nên tôi nhất định không để mình được phép phạm sai lầm lần nào nữa. Ý nghĩ đó chỉ vừa mới bắt đầu đã lập tức bị gã làm cho bay biến, khi mà gã cũng xuất hiện, trước mắt tôi.

- Sao giờ này còn chưa về?

- Tôi còn chút việc nữa, thu xếp xong sẽ về ngay thôi. Còn anh?

Thật ra tôi thuận miệng hỏi chứ không hề có ý quan tâm gì đến gã. Không biết gã ngốc thật hay giả vờ ngốc, nhìn tôi trầm lặng, môi khẽ nhếch lên nửa cười nửa không, ánh mắt như bị màn đêm bao phủ.

- Chờ cô. Có việc cần nói với cô. Cùng về nhé!

Từ sau khi vào công ty làm việc tôi đã luôn cảnh giác với gã. Giống như một con nhím lúc nào cũng xù lông. Gã đi thang máy thì tôi nhất định đi thang bộ. Gã xuống nhà ăn của công ty thì tôi nhất định mua cơm hộp về phòng ngồi ăn. Việc không phải chạm mặt gã là việc tốt nhất mà tôi nên làm. Chỉ duy nhất hôm nay chúng tôi ở lại công ty cùng nhau, khi mà mọi người đã về hết, tôi bất cẩn không nhận ra. Hóa ra, là gã đã cố tình nán lại để chờ tôi cùng về. Vì quá bất ngờ nên tôi chưa chuẩn bị tinh thần, vừa lúc ngồi ngẩn ra thì gã lại gần, kéo tay tôi đi, lúc qua dãy hành lang còn cẩn thận tắt đèn. Tôi thấy mình giống như bị mộng du, đi theo gã một cách vô cùng ngoan ngoãn. Giây phút tay mình bị bắt gọn trong bàn tay hắn, tôi chỉ mơ hồ duy nhất một ý niệm:

“Chắc chắn là tính sổ với mình vụ đôi giày lần trước. Được rồi, mình không dễ bị bắt nạt đâu!”

(Còn tiếp)

Đi tiếp bao lâu mới tới cuối nỗi buồn...

Hồi ức là một sở hữu chung, nhưng đối xử với nó như thế nào lại là một chọn lựa riêng rẽ. Anh muốn ném đi, nhưng em cần giữ lại. Anh muốn xóa sạch, nhưng em vẫn còn muốn nâng niu…
Người ta buồn vì những kết thúc, nhưng đôi lúc còn buồn hơn bởi những nỗi dùng dằng. Chẳng thà nói rũ sạch là sẽ quên hết đi, chẳng thà lựa chọn bỏ đi là sẽ nhẹ nhàng quay được lưng với quá khứ.

Chẳng thà quặn lòng cấu xé cho tơi tả thương yêu trong một giây rồi những ngày sau cứ thế mỉm cười mà bước tiếp. Chẳng thà đứt gãy thật nhẫn tâm, rồi trả nhau về cho những bình minh an nhiên trước đó.

Chẳng thà như thế, có lẽ sẽ tốt hơn những thứ không biết mình có được phép sở hữu thêm lần nữa hay không.

Hồi ức là một sở hữu chung, nhưng đối xử với nó như thế nào lại là một chọn lựa riêng rẽ. Anh muốn ném đi, nhưng em cần giữ lại. Anh muốn xóa sạch, nhưng em vẫn còn muốn nâng niu…

Đi tiếp bao lâu mới cuối nỗi buồn

Vẫn biết những nhập nhằng sẽ lại làm rách toác tổn thương. Vẫn biết vấn vương sẽ làm buồn thêm những đêm tối tự ru ngủ mình bằng bước chân lạc về những ngày quá vãng. Vẫn biết lãng quên nhau không phải là điều quá khó, nhưng nặng lòng với kí ức quả thực là một nỗi dày vò.

Khi cuộc sống đang yên ả với những ngày không nhau, bỗng nhiên, chỉ một dòng tin nhắn của người - lạ - từng - quen cũng đủ để khiến ta phải giật mình mà thức giấc. Lại còn giữa mùa thu, giữa một đêm u ám. Khi mà một nửa nghĩ mình đủ dũng cảm để dứt khoát bước đi, thì một nửa còn lại vẫn dùng dằng vì sợ cô đơn lúc ra đường mà quên không mặc thêm áo. Đã thế lại chẳng còn được nữa - quyền để ôm nhau…

Có mấy ai đi qua thương nhớ mà quên được nhau… Móc nối, rời rạc, đứt gãy. Rồi lại vô tình vướng vào nhau… Chính chúng ta cũng đang loay hoay không biết đâu mới thực là đoạn đường đúng.

Chữ "duyên" có lúc lại duyên đến bật cười!

Rồi lại chẳng là gì nữa của nhau. Hoặc là một cái gì đó mơ màng không biết cần buông hay cần nắm. Chẳng chạm được vào tim nhưng lại ấm lòng nhau những đêm không ngủ. Chẳng là hai nửa, nhưng lại lững thững đứng giữa ngã rẽ của người cũ và một người từng quen…

Là vì cần nhau nên không đành lòng rời xa. Hay vì những chỗ trống ngày xưa chưa thể tìm được nơi khỏa lấp?

Nhớ, quên, hay lập lờ với những tơ vương mới là công bằng với bản thân để thôi tự làm mình xây xước. Rồi sẽ lại đi đến đâu…

Và đi tiếp bao lâu, mới tới được cuối nỗi buồn?

Lãng quên anh !

Làm người phải biết cách từ bỏ và lãng quên. Từ bỏ thứ tình cảm đã không thuộc về mình và lãng quên người đã từ bỏ mình...

Lãng quên anh
Em không phải là người giỏi giấu cảm xúc, nhưng em lại là người giỏi đoán biết cảm xúc của người khác vậy nên đừng cố nói nhớ em, rằng mọi thứ chỉ là do hoàn cảnh. Và cũng đừng dối em rằng anh đã từng yêu em. Em nhắm mắt cũng cảm nhận được mà, thật đấy.

Em biết thế, nhưng hình như để quên anh thì khó quá, có vẻ em không làm được. Em không quên được những kỉ niệm giữa anh và em, không quên được hình ảnh dựa vào vai anh mà khóc khi “tình đầu” rời bỏ em và anh nói “hãy bắt đầu lại từ đầu, hãy tin anh.. và rồi em sẽ không bao giờ phải khóc thế này”. Nhưng, bây giờ  anh đã phản bội lại lời nói đấy rồi, em vẫn khóc… nhưng không thể quên anh.

Những lúc rảnh rỗi, à không, kể cả những lúc cố tình bận rộn với biết bao công viêc em vẫn lén lút nhìn nhìn, ngó ngó vào facebook anh rồi nhảy từ fb anh sang fb "người mới" ấy, tự nhiên đắng nơi cổ họng, nước mắt em trào ra chẳng kiểm soát được khi thấy 2 người vui vẻ bên nhau. Em biết chuyện ấy sẽ xảy ra, nhưng sao vẫn đau thế này?

Chợt nhận ra rằng quên một người thật khó. Bởi những kỉ niệm, những cảm xúc đã từng có với nhau đâu dễ dàng chôn sâu về quá khứ. Nhưng em hiểu trong cuộc đời mỗi người đều có những khoảng thời gian khó khăn như thế, cố dặn lòng phải vượt qua, chỉ là sớm - muộn!

Và anh yên tâm, rồi em sẽ quên được, sớm thôi, bởi…

Thực ra, nỗi buồn thì sâu, nhưng niềm vui đôi khi lại rất nhỏ. Em vẫn sẽ cố gắng sống tốt. Một lời nói động viên, một câu nói vô tư và có phần mộc mạc của một người bạn cũng sẽ khiến em cảm thấy ấm lòng hơn.
Lãng quên anh
Em biết rằng tổn thương đã tồn tại thì mãi mãi chẳng thể mất đi. Cứ nghĩ rằng giấu càng sâu, thì đâu nhìn thấy nữa... Nhưng đôi khi, những thứ ta không nhìn thấy nữa cũng chẳng phải là những thứ ta đã quên hẳn rồi. Nó vẫn ở đó, dù xa xôi, nhưng chưa từng biến mất... Vì vậy em sẽ không cố quên anh nữa, cứ để mọi thứ tự nhiên rồi thời gian sẽ làm nó phôi phai. Mọi thứ sẽ nguôi ngoai dần, dù không thể quên nhưng chắc chắn sẽ chẳng còn sâu.

Em sẽ tự làm mình vui bởi đơn giản, em sẽ không phải hối hận vì đã sống hết mình cho tình yêu ấy. Còn anh, anh sẽ phải hối hận vì đã để cho một ngươi khác có cơ hội làm cho em hạnh phúc!

Và anh à,

Em vẫn tin trên đời có những thứ là mãi mãi. Đó là tình yêu. Với em, tình yêu là mãi mãi... chỉ có điều người cùng em làm nên tình yêu đấy không phải là anh nữa!