Hãy đi về nơi ấy và đê sự im lặng lại với anh

Vì cuộc sống này hữu hạn nhưng điều đặc biệt mà em tìm kiếm – tình yêu thì vô cùng mà, hãy đi đến cuối con đường và tình yêu sẽ lại trở về với em mà…

Là con gái, đừng yêu thương dại khờ đến thế

Vì là con gái nên trái tim yếu mềm, hãy yêu thương hết mực đậm sâu, chân thành chia sẻ, để thấy rằng có nhiều người vẫn sống với nhau bằng tình yêu rất đẹp.

Tim yêu à, ngươi vẫn bình yên chứ

Ta chỉ mong có một ngày, tim ta biết nhớ mong một người, biết xót xa cùng niềm đau của người ấy, biết rung động khi mắt môi tìm nhau, tay xiết lấy nhau. Ta chỉ mong đôi tim đồng điệu, chan hòa và ấm áp.

Cậu ngõ lời đi cho tớ đồng ý

Những lúc em giận anh, em đôi co như thế nào anh cũng nghe, nhưng hãy giữ lấy liên lạc em nhé. Anh sợ sức tàn phá của sự lặng im, anh sợ em quen với nó mất rồi, em không còn cần giữ lại sự ồn ào này nữa.

Có một người yêu em là thế

Có những tình yêu chỉ toàn là nước mắt. Là anh yêu em nhiều mà chẳng biết làm gì cho em, là anh cần em hơn nghĩa của một tình yêu bình thường khác…

Thứ Bảy, 7 tháng 6, 2014

Truyện trinh thám Sherlock Holmes phần Kẻ dị dạng

Chia sẻ với bạn đọc Truyện trinh thám Sherlock Holmes phần Kẻ dị dạng. Tôi với niềm đam mê truyện trinh thám nhất là khả năng thám tử của Sherlock Holmes làm tôi dường như nghiện truyện trinh thám. Sau đây là nội dung Truyện trinh thám Sherlock Holmes phần Kẻ dị dạng

Một buổi tối, tôi ngủ gà ngủ gật trên một cuốn tiểu thuyết. Nhà tôi đã lên trên lầu. Tiếng then cài cánh cửa ra vào báo cho tôi biết là những người giúp việc đã lui về. Tôi còn chờ thêm chút nữa rồi mới đứng lên khỏi ghế. Đúng vào lúc đó, tiếng chuông vang lên.
    Tôi nhìn đồng hồ: 11 giờ 45. Muộn thế này thì chỉ có thể là khách, một ca bệnh sẽ làm tôi phải thức thâu đêm. Hơi cáu kỉnh, tôi ra phòng ngoài dể mở cửa: Sherlock Holmes.
    - A Watson! - Anh reo lên. - Tôi đến thăm quá muộn.
    - Có gì đâu. Vào đi chứ!
    - Anh tỏ vẻ ngạc nhiên... Anh có thể cho tôi ngủ nhờ đêm nay không?
    - Sẵn sàng. Anh ăn tối?
    - Không, xin cảm ơn, tôi đã dùng rồi, ở ga Waterrloo.
    Tôi đưa cái túi đựng thuốc cho anh. Anh im lặng hút. Tôi biết rõ là chỉ có một vụ quan trọng mới có thể đưa anh tới đây vào một giờ muộn như vậy. Vậy là tôi kiên nhẫn chờ anh vào chuyện.
    - Ngày mai anh tới Aldershot được không?
    - Tôi nhờ một bác sỹ bạn thay tôi chăm sóc các bệnh nhân.
    - Tốt lắm! Tôi muốn đáp chuyến tàu 11 giờ 10 ở ga Waterloo.
    - Rất thuận tiện cho tôi.
    - Vậy thì, nếu anh chưa buồn ngủ, tôi xin tóm tắt những sự việc và những gì cần làm.
    - Trước khi anh tới, tôi đã ngủ gà ngủ gật nhưng bây giờ thì hoàn toàn tỉnh táo.
    - Đó là vụ ám sát đại tá Barkerclay thuộc sư đoàn Royal Munsters ở Aldershot. Sự việc xảy ra cách đây hai ngày.
    "Royal Munsters là một trong những trung đoàn Ailen nổi tiếng trong quân đội Anh. Tối thứ hai vừa qua, trung đoàn đặt dưới quyền chỉ huy của đại tá James Barkerclay, một lính già can đảm đã được lên lon nhờ vào lòng dũng cảm. Barkerclay lấy vợ khi ông còn là trung sĩ. Ông kết hôn với cô Nancy Devoy, con gái thượng sĩ Devoy trong cùng đơn vị. Vợ chồng Barkerclay đã thích nghi mau chóng với địa vị mới của họ. Bà vợ sống ăn ý với các bà vợ sĩ quan cũng như chồng bà đối với các bạn đồng đội. Tôi xin thêm bà là một phụ nữ rất đẹp và cho mãi đến bây giờ, sau ba chục năm lập gia đình, sự xuất hiện của bà còn gây ấn tượng mạnh.


    "Thoạt nhìn, cặp vợ chồng này đã được hưởng một hạnh phúc hiền hòa. Tôi đã đến hỏi ông thiếu tá Murphy, thì ông này đoán chắc với tôi là ông chẳng bao giờ thấy có sự bất hòa trong gia đình đó. Tôi hỏi ông cặn kẽ hơn. Thiếu tá nói rằng sự gắn bó của ông Barkerclay đối với vợ thì lớn mạnh hơn là sự gắn bó của bà Barkerclay đối với chồng. Nếu phải xa vợ trong một ngày, ông rất buồn phiền; nhưng bà vợ thì không chứng tỏ một sự mãnh liệt đến thế. Dẫu sao, trong trung đoàn, họ vẫn được coi như là một cặp vợ chồng lý tưởng.
    "Dường như là đại tá Barkerclay có một tính khí khác thường. Bình thường, ông là một quân nhân già, vui tính, hăng hái. Nhưng đôi khi ông cũng hung bạo và thù hằn.
Tuy vậy, bà vợ không bao giờ chịu đựng những tật xấu đó. Có một điều khác là: theo định kỳ, một tâm trạng gì đó như trầm uất lại giáng xuống ông. Viên thiếu tá mà tôi hỏi chuyện đã ghi nhận điều đó và họ đã lấy làm ngạc nhiên. Nói theo ông thiếu tá thì nụ cười biến mất trên mặt ông Barkerclay tựa hồ như có một bàn tay vô hình đã xua đuổi nó. Và các hiện tượng đó xảy ra trong những buồi họp mặt xã giao cũng như tại bàn ăn của sĩ quan ở đơn vị. Có khi trong nhiều ngày liên tục, ông như bị giày vò bởi sựưu sầu đen tối nhất.
    "Tiểu đoàn 1 (trước là tiểu đoàn 117) trung đoàn Royal Munsters hạ trại tại Andershot từ vài năm qua. Các sĩ quan lập gia đình thì ngủ ngoài doanh trại. Ông đại tá đã chọn biệt thự Lachine, cách trại bắc chưa tới nửa dặm, nhưng mặt nhà phía tây cách đường cái 30 yard. Gia nhân gồm có bác xà ích và hai người hầu gái. Vợ chồng Barkerclay không con, rất ít khi tiếp khách trong nhà. Tóm lại, có năm người sống trong biệt thự đó.
Truyện trinh thám Sherlock Holmes phần kẻ dị dạng "Bà Barkerclay là một tín đồ Thiên Chúa Giáo. Bà rất bận rộn với Hội Thánh Georges và hết lòng với việc lo cấp quần áo cho những người nghèo trong vùng. Tối hôm đó, một buổi họp được khai mạc vào lúc 8 giờ. Bà vội vàng ăn bữa tối để kịp đi họp. Khi rời khỏi nhà, bà báo cho chồng biết là bà sẽ không vắng mặt lâu. Theo lời chúng của người xà ích, bà đón một cô láng giềng còn trẻ Morrison, rồi cả hai cùng đi. Buổi họp kéo dài bốn mươi phút. Tới chín giờ mười lăm phút, bà cho ngừng xe để cô gái xuống trước cửa và về nhà cô.
    "Ngôi biệt thự của đại tá có một căn phòng được dùng làm phòng khách nhỏ, có cửa hướng ra ngoài đường. Từ bên ngoài, muốn vào phòng đó phải băng qua một bãi cỏ tròn, đường kính ba mươi mét. Nó được ngăn cách với con đường băng một bức tường thấp, phía trên có gắn lưới sắt, bà đại tá đã vào nhà qua ngả đó. Bà thắp đèn và gọi chuông rồi sai cô hầu phòng đem tới một tách trà: đó là điều trái ngược với những thói quen của bà. Ông đại tá ở lại trong phòng ăn; biết vợ mình đã về nhà, ông đi sang phòng khách nhỏ để gặp bà. Bác xà ích trông thấy ông đi ngang qua gian tiền sảnh rồi vào trong đó.
    "Mười phút sau khi được lệnh, cô hầu phòng đem trà lên cho bà chủ, cô ngạc nhiên nghe ông chủ và bà chủ cãi nhau kịch liệt. Cô gõ cửa, không có tiếng trả lời. Cô muốn mở cửa nhưng cánh cửa đã bị khóa từ bên trong. Cô hối hả chạy xuống bếp, báo động với bà bếp. Thế rồi hai người đàn bà cùng bác đánh xe vào trong gian tiền sảnh, gióng tai lên mà nghe cuộc cãi lộn. Cả ba người đều nhất trí rằng họ chỉ nghe thấy có hai giọng nói: giọng của ông đại tá và của bà vợ.
Những câu của ông Barkerclay thì thô bạo, nói với giọng thất thanh, khiến người nghe không hiểu được. Còn những câu nói của bà Barkerclay thì lại còn ác liệt hơn nữa. Ba người giúp việc nghe rõ ràng: "Anh là một thằng hèn!" Bà không ngớt lặp đi lặp lại câu đó. Và bà còn nói: “Biết làm sao bây giờ? Hãy trả lại cho tôi được tự do! Không bao giờ ta còn có thể thở chung một bầu không khí với mi! Đồ hèn!“ Bất chợt người đàn ông hét lên một tiếng khủng khiếp rồi tiếp đó là tiếng đổ ngã, tiếng thét xé tai của bà chủ. Bác đánh xe lao mình vào cánh cửa, cố sức bật nó ra.
Bên trong những tiếng thét nối tiếp nhau. Người đánh xe không phá được cánh cửa và hai người tớ gái lại quá lo sợ nên chẳng giúp được gì. Một ý kiến chợt lóe lên trong trí bác. Bác bỏ ra ngoài, đi vòng ngôi nhà, ngang qua bãi cỏ trên đó có mở ra cánh cửa sổ sát đất. Cửa mở rộng, bác vào trong phòng khách nhỏ. Bà chủ đã ngưng kêu gào. Bà nằm im trên đi-văng; ông đại tá thì hai chân vắt ngang trên cái tay dựa của ghế bành, đầu gục xuống đất; ông chết trong một vũng máu.

Bạn đang xem Truyện trinh thám Sherlock Holmes phần Kẻ dị dạng
 
    "Người đánh xe định mở cửa ra. Nhưng chìa khóa không có trong ổ khóa và cũng không thấy đểở đâu trong căn phòng. Vậy là bác lại nhảy qua cửa sổ sát đất, đi mời một cảnh sát và một y sĩ, rồi trở lại. Bà Barkerclay được chuyển sáng phòng riêng của bà, vẫn còn hôn mê. Thi hài ông đại tá được đặt nằm dài trên ghế trường kỷ. Và người ta tiến hành cuộc điều tra.
    "Vết thương trên người nạn nhân là một vết đứt dài 2 inch ở phía sau đầu, được gây ra bởi một loại hung khí có mũi nhọn. Trên sàn nhà, gần bên xác chết, người ta tìm thấy một thứ như cây gậy ngắn bằng gỗ rắn, có một cái cán bằng xương: Ông đại tá có một bộ sưu tập lớn những khí giới mà ông đã đem về từ nhiều Quốc gia khác nhau, tại những nơi mà ông đã tham chiến. Cảnh sát cho rằng cây gậy đó là một trong những vũ khí sưu tập của ông.

Nhưng các gia nhân thì nói là trước đó, họ chưa từng trông thấy nó. Cảnh sát không khám phá ra được điều gì khác. Và đây là việc quái lạ mà chưa ai có thể giải thích được: trên người bà Barkerclay, trên người nạn nhân, cũng nhưở bất cứ chỗ nào trong phòng khách nhỏ, người ta không thể tìm thấy cái chìa khóa. Cần phải gọi một người thợ khóa từ Aldershot tới để mở cánh cửa ra. Trường tình hình bế tắc như vậy, thiếu tá Murphy mời tôi xuống Aldershot để phụ giúp cảnh sát.

Truyện trinh thám Sherlock Holmes phần kẻ dị dạng "Trước khi quan sát căn phòng, tôi thẩm vấn nhiều gia nhân, nhưng không thu được gì hơn là những điều mà tôi vừa trình bày với anh. Tuy nhiên, cô hầu phòng có cung cấp cho tôi một chi tiết đáng chú ý: số là khi nghe tiếng cãi cọ, cô ta xuống bếp và đi lên cùng với hai người đầy tớ khác. Nhưng cô nói rằng lúc đầu, khi chỉ có mình cô, những giọng nói của ông bà chủ bị nghẹt đến mức cô gần như chẳng thể nào hiểu được điều gì và rằng chính là do những ngữ điệu nhiều hơn là những tiếng nói mà cô hiểu ra rằng hai người đang cãi nhau. Tôi dồn dập đặt nhiều câu hỏi. Sau chót cô nhớ rằng có hai lần cô đã nghe thấy bà chủ thốt lên cái tên "David". Điểm đó có tầm quan trọng cao để soi sáng cho chúng ta về những nguyên cớ gây ra cãi vã.

Bạn có thể theo dõi phần tiếp theo Truyện trinh thám Sherlock Holmes tại đây

    "Một điều gây ra cảm tưởng sâu đậm cho mọi người là: những nét nhăn nhó của ông đại tá. Theo lời chúng của họ, vẻ mặt ông có mọt nét biểu lộ sự khiếp sợ và sự kinh hoàng chưa từng thấy. Rõ ràng là ông biết mình sắp chết và rằng sự trông thấy cái chết đã làm cho ông kinh hoàng. Điều đó, phù hợp với lý thuyết của cảnh sát: ông đại tá hẳn đã thấy vợ mình chuẩn bị giết mình. Và cái việc cú đánh đã được giáng xuống từ đằng sau cũng không mẫu thuẫn với lý thuyết đó, bởi vì ông đại tá rất có thể quay mình để né tránh cú đánh. Về phía bà Barkerclay, người ta không có một tin tức nào cả. Bà bị một cơn cấp phát sốt thuộc não và tạm thời bị mất lý trí.
    "Cảnh sát đã cho biết là cô Morrison (người đã cùng đi với bà Barkerclay vào buổi tối hom đó), quả quyết là cô không biết chút gì về nguyên cớ đã gây ra cơn tức giận của bạn mình. Anh Watson, khi tập hợp những dữ kiện đó, tôi đã chú ý đến việc mất cái chìa khóa. Căn phòng đó đã được lục soát hết sức kỹ lưỡng mà chỉ uổng công. Do đó cái chìa khóa đã bị lấy.

Nhưng cả ông đại tá lẫn bà vợ đều không lấy. Vậy thì một người thứ ba hẳn đã vào trong phòng và cái người thứ ba đó đã chỉ có thể vào được qua ngả cửa sổ sát đất. Ngay tức khắc tôi đã tin rằng một cuộc quan sát kỹ căn phòng khách nhỏ và bãi cỏ có thể phát hiện ra một dấu vết nào đó của nhân vật bí mật kia. Tôi không bỏ sót một dấu vết nào. Và sau chót tôi đã tìm ra nhiều dấu vết. Đã có một người ở trong căn phòng khách nhỏ. Người đó đã đi qua bãi cỏ từ ngoài đường vào.

Tôi phát hiện 5 dấu chân rất rõ: một trên đường, ở nơi mà người đó đã leo lên đường, hai trênbãi cỏ, và hai trên ván sàn gần khuôn cửa sổ mà qua đó người lạ đã vào trong phòng. Chắc chắn là người đó đã chạy băng qua bãi cỏ, bởi vì dấu những ngón chân thì sâu hơn dấu những gót chân. Nhưng không phải người đó đã làm cho tôi ngạc nhiên đến bối rối. Chính là cái đi kèm với người đó."
    - Cái đi kèm?
    Holmes rút từ túi áo ra một tờ giấy lụa lớn và mở ra một cách thận trọng trên đầu gối anh.
    - Anh nghĩ sao về cái này?
    Tờ giấy phủ đầy những tranh vẽ phỏng sao lại những dấu chân một con vật nhỏ. Có năm ngón chân, có móng dài. Mỗi dấu lớn bằng một cái muỗng dùng để ăn món tráng miệng.
    - Đây là một con chó. - Tôi nói.
    - Con chó làm sao leo lên được những tấm ri-đô? Tôi đã phát hiện ra những dấu vết này trên một tấm ri-đô.
    - Thế thì một con khỉ?
    - Không phải.
    - Thế thì là cái gì?
    - Đây không là con chó, không là con mèo, cũng chẳng là con khỉ, cũng chẳng là con vật nào mà ta biết. Tôi đã thử hình dung ra con vật đó theo các kích thước của dấu chân nó. Đây là bốn dấu chân ở một nơi mà con vật đứng bất động. Giữa chân trước và chân sau cách nhau vào khoảng gần 15 inch. Anh hãy thêm vào đó chiều dài của cái cổ và của cái đầu thì anh sẽ có một con vật mà chiều dài thân mình chưa tới 2 feet, và nó có thể còn ngắn hơn thế nữa, hoặc dài hơn nếu nó có một cái đuôi. Nhưng khi con vật di chuyển, ta có chiều dài của bước chân nó. Dấu bước chân là 3 inch. Vậy là con vật này có cái thân mình dài với những chân rất ngắn. Tóm lại, đó là một thú leo được lên tấm riđô và là con thú ăn thịt.
    - Làm sao mà anh suy diễn ra được điều đó?
    - Bởi vì ở khuôn cửa sổ có treo một lồng chim hoàng yến. Dường như mục tiêu của nó khi leo lên ri-đô là để bắt con chim.
    - Thế thì con vật đó là gì?
    - Đó là một loại chồn hạt dẻ, mõm nhọn, lớn hơn những con chồn mà tôi đã từng thấy.
    - Nhưng nó dính dáng gì đến tội ác?
    - Điều đó cũng lại tối tăm. Nhưng chúng ta biết là có một người đứng trên đường và rình mò cuộc cãi vã của hai vợ chồng, bởi vì những mành sáo còn chưa buông xuống và ngọn đèn còn được thắp sáng. Chúng ta cũng còn biết là người đó dã chạy băng ngang bãi cỏ, đã vào trong phòng khách nhỏ, có đem theo một con thú bí mật, và y đã đánh ông đại tá (nếu không, thì vừa lúc trông thấy y, ông đại tá đã té bật ngửa xuống thanh gác củi và bị tét đầu). Sau chót y bỏ đi với chiếc chìa khóa cửa.
    - Những khám phá của anh làm cho nội vụ tối tăm hơn, thay vì làm cho nó được sáng tỏ!
    - Anh có lý! Nhưng tôi đã làm cho anh thức quá khuya! Vậy ngày mai, trên đường đi Aldershot, tôi sẽ kể tiếp.
    - Cảm ơn! Anh cứ kể tiếp.
    - Khi ra khỏi nhà vào hồi bảy giờ rưỡi, bà Barkerclay không giận hờn gì chồng; người đánh xe đã nghe bà nói chuyên với ông đại tá theo lối thân tình. Mặt khác, ngay sau khi về nhà, bà đã vào trong căn phòng và kêu người hầu pha trà; bất cứ người phụ nữ nào bị bồn chồn cũng đều làm như vậy, và ngay sau khi ông đại tá hiện ra là bùng nổ. Thế mà cô Morrison đã không rời khỏi bà trong suốt khoảng thời gian đó, cho nên mặc dù cô ta có chối cãi, nhưng chắc chắn cô có biết một cái gì đó.
    "Ý nghĩ đầu tiên của tôi là có sự dan díu giữa cô Morrison và ông lính già, và cô này hẳn đã ít nhiều thổ lộ với người vợ. Điều đó giải thích rõ về cơn tức giận khi trở về nhà cũng như những lời chối bỏ của cô gái trong cuộc. Và điều đó cũng không mâu thuẫn lắm với những từ mà 3 người giúp việc nghe được. Nhưng lại có một người tên là David, lại có sự trìu mến của ông đại tá đối với vợ, và sau chót còn có sự lẻn vào của một người đàn ông khác.

Thật khó mà chọn ra đường để tiến hành điều tra. Dù sao đi nữa, tôi không thiên về việc cô Morrison có "tình ý" với ông đại tá, nhưng tôi lại vững tin rằng chính cô ấy là người biết rõ sự bí mật vì sao bà Barkerclay thình lình thay đổi tính khí. Vậy là tôi tìm tới nhà cô Morrison, giải thích rằng tôi tin chắc là cô biết rõ những sự việc, và tôi đã báo cho cô biết là bà Barkerclay sẽ bị đặt vào ghế của bị cáo về tội ám sát chồng, nếu nội vụ được làm sáng tỏ.
    Morrison là một cô gái bé nhỏ, thanh khiết, có cặp mắt e lệ và mái tóc vàng hoe. Sau khi nghe chuyện, cô ngồi suy tư trong một lúc, rồi quay sang phía tôi và với dáng vè của người đã có một quyết định dứt khoát:
    - Tôi đã hứa với bạn tôi rằng tôi sẽ không nói ra bất cứ điều gì. Nhưng nay bà ấy lâm trọng bệnh và đang trên bờ của sự tù tội, vậy thì tôi không thể làm thinh. Thưa ông, tối thứ hai đó chúng tôi từ Hội quán trở về. Lúc ấy vào khoảng 9 giờ kém 15.

Khi băng ngang qua đường Hudson - một con đường rất lớn và rất yên tĩnh- tôi thấy một người đàn ông tiến lại phía chúng tôi: lưng rất còng và đeo một cái hộp chéo qua vai, đầu cúi thấp và bước đi với hai đầu gối co gấp lại. Ông ta ngước mắt lên đúng vào lúc chúng tôi bước vào trong cái vòng ánh sáng của ngọn đèn đường. Ngay tức khắc, ông ta đứng lại và kêu lên bằng một giọng khủng khiếp:" Lạy Chúa tôi, đây đúng là Nancy!" Bà Barkerclay bỗng tái mét. Bà hẳn đã sụp xuống nếu con quái vật đó không đỡ lấy bà. Tôi trực kêu cứ, nhưng bà lại dịu dàng nói với người đàn ông.
    - Henry, em cứ tin rằng anh đã chết từ 30 năm qua.
    - Tôi đã từng bị chết! - người kia trả lời.
    Thật là kinh khủng khi nghe cái ngữ điệu trong tiếng nói của ông ta. Ông có một bộ mặt rám nắng, đáng lo ngại, với một ánh chói trong tia mắt. Tóc, râu má đã lấm tấm những sợi xám. Những nếp nhăn, những vết nhăn hằn trên mặt ông.
    - Hãy đi tiếp một quãng, em gái! - Bà Barkerclay bảo tôi. - Chị muốn nói chuyện với ông đây. Không có gì phải lo sợ cả.

Truyện trinh thám Sherlock Holmes phần kẻ dị dạng  Bà nói với vẻ quả quyết, nhưng bà vẫn còn tái xanh. Tôi đi trước một quãng để cho hai người tự do nói chuyện trong vài phút. Sau đó bà đi xuống phố. Cặp mắt bà long lanh. Tôi thấy người dàn ông khốn khổ đứng lại bên ngọn đèn đường và vung nắm đấm lên không khí, tựa hồ như ông ta bị điên vì tức giận. Bà không nói một lời nào cho tới khi chúng tôi về đến cửa nhà tôi. Lúc đó bà mới nắm lấy bàn tay tôi, yêu cầu tôi đừng nói gì với bất cứ ai về cuộc gặp gỡ này.
    - Đó là một người quen cũ của chị, nay lại hiện ra.
    Tôi hứa, bà hôm hôn tôi. Giờ đây vì lợi ích của bà, tất cả chuyện đó phải được biết đến."
    "Anh Watson, những lời khai của Morrison như là ánh sáng trong đêm. Tất cả những gì trước đây không lợi ích liên lạc với nhau thì nay lại ràng buộc nhau trong một trật tự bình thường. Tôi chỉ còn việc tìm gặp cái người dị dạng đó. Nếu anh ta còn ở Aldershot thì việc đó sẽ dễ dàng. Ban ngày tôi dò hỏi và buổi tối hôm đó, tôi đã biết địa chỉ. Đó là Henry Wood ở trọ trong cùng một đường phố và bà Barkerclay đã gặp ông ta. Ông ta chỉ mới tới đó có năm ngày.

Tôi đến gặp bà chủ nhà trọ và tự xưng là nhân viên mới đến thu những phiếu thuộc cảnh sát và bà ta đã bép xép: "Cái ông Henry Wood là nhà ảo thuật và nghệ sĩ diễn rong. Ông ta đi diễn quanh các trại lính và các quán cà phê buổi chiều". Trong cái hộp, có một con vật đã làm cho bà chủ nhà trọ phải nhiều phen sợ bở vía: đó là con thú mà ông đem ra trình diễn. Bà ấy còn cho biết đôi lúc ông nói một thứ tiếng lạ hoắc và hai đêm vừa qua ông ta cứ rên rỉ và khóc lóc ở trong phòng. Về tiền bạc, ông sòng phẳng, nhưng dẫu sao trong số tiền ứng trước thì ông đã trả cho bà một đồng florin giả. Bà đưa cho tôi xem; đó là một đồng rupi Ấn Độ.
    “Giờ đây, thật hoàn toàn sáng tỏ rằng: hai người đàn bà chia tay nhau, người dị dạng đã đi theo họ trong khoảng cách xa, ông ta chứng kiến cảnh cãi cọ giữa hai vợ chồng, ông ta vội vã chạy vào trong phòng khách nhỏ và con thú mà ông ta mang theo đã trốn ra khỏi hộp. Nhưng ông ta là người duy nhất có thể cho chúng ta biết những gì đã xảy ra."
    - Và anh có ý định hỏi ông ta?
    - Tất nhiên! Nhưng hỏi trước mặt một người chứng.
    - Người chứng sẽ là tôi?
    - Phải, điều đó làm sáng tỏ vấn đề. Nhưng nếu ông ta từ chối, chúng ta buộc lòng đưa nội vụ cho cảnh sát.
    - Liệu ông ta còn ở đó không?
    - Một trong những chú nhóc của tôi đã lảng vảng trước nhà trọ và nếu ông ta bỏ đi thì chú bé sẽ bám sát ông ta như một con đỉa. Ngày mai chúng ta sẽ gặp lại chú bé. Nhưng trong lúc chờ đợi, chính tôi là kẻ gây ra tội ác nếu tôi còn bắt anh thức lâu hơn nữa.
    Chúng tôi tới nơi xảy ra tấm thảm trạng vào hồi giữa trưa rồi tới đường Hudson ngay lập tức.
    - Đây là đường Hudson. A! Kìa, chú nhỏ tới báo cáo.
    - Ông ta vẫn còn ở đó, thưa ông! - Một cậu bé vừa chạy tới vừa kêu lên với chúng tôi.
    - Tốt! - Holmes nói khi vuốt ve má chú bé. - Lại đây, Watson. Chúng ta tới nơi rồi.
    Holmes đưa vào tấm thiếp trên đó chỉ vài lời ngỏ ý muốn được gặp ông Henry Wood về một việc quan trọng. Ngay sau đó chúng tôi được mời vào nhà. Mặc dù đang mùa nóng nực, ông ta vẫn thu mình bên ngọn lửa và căn phòng đúng là một cái lò. Henry Wood hoàn toàn dị hình và co rúm trên một cái ghế dựa. Nhưng khuôn mặt ông hướng về chúng tôi, thuở trước hẳn là rất điển trai. Ông nhìn chúng tôi với vẻ nghi hoặc. Không nói mà cũng chẳng đứng lên, ông chỉ cho chúng tôi hai cái ghế dựa.
    - Ông từ bên Ấn Độ về, tôi nghĩ thế? - Holmes hỏi với một giọng nhã nhặn. - Tôi tới về cái vụ nho nhỏ mà ông đã biết: cái chết của đại tá Barkerclay.
    - Vụ đó thì can hệ gì tới tôi?
    - Tôi cũng mong muốn sự việc như thế. Bởi vì nếu nội vụ không được làm sáng tỏ thì bà Barkerclay - vốn là một người bạn cũ của ông - sẽ bị gán cho tội giết người.
    Người đó giật nẩy mình, kêu lên:
    - Tôi không biết ông là ai, cũng chẳng hiểu vì sao ông lại biết được điều đó.
    - Người ta chỉ còn chờ đợi bà tỉnh lại để bắt giam bà.
    - Lạy Chúa! Ông là cảnh sát hả?
    - Không.
    - Thế thì sao ông lại can thiệp vô?
    - Tôi can thiệp là để cho công lý được thể hiện.
    - Ông có thể tin nơi tôi, bà ấy vô tội.
    - Thế thì chính ông là phạm tội.
    - Không. Tôi không gây ra tội ác.
    - Vậy, ai giết đại tá James Barkerclay?
    - Chúa giết ông ta. Nhưng ông hãy nhớ lấy điều này: nếu như tôi có đập vỡ óc y ra thì cũng rất đáng với cái tội của y. Ông muốn tôi khai à? Được, tôi chẳng có gì phải hổ thẹn cả. Đây, hiện giờ trên lưng tôi có một cái bướu lạc đà và những xương sườn xiêu vẹo. Nhưng đã có một thời, hạ sĩ Henry Wood này là người đẹp trai nhất trong tiểu đoàn bộ binh 117.

Thuở đó, chúng tôi ở bên Ấn Độ, tại vùng Bhurtee. Barkerclay là trung sĩ trong cùng một đại đội với tôi. Còn người đẹp của trung đoàn... đúng thế! Là Nancy Devoy; thân phụ cô là thượng sĩ trưởng đội. Hai chàng trai cùng yêu cô và chỉ có một được cô yêu thương: Tôi. Tôi đã chiếm được trái tim cô, nhưng cha cô lại ưa Barkerclay hơn. Tôi là một người mạo hiểm, một tay phiêu lưu, còn Barkerclay là người có học và người ta đã dự đoán trước là anh sẽ thành sĩ quan. Nhưng Nancy lại tha thiết yêu tôi và tôi tin là tôi sẽ lấy được nàng. Than ôi, cuộc nổi loạn của lính bản xứ Cipayes bùng nổ và khắp xứ ngập chìm trong máu lửa!
    "Toàn thể trung đoàn, thêm phân nửa đội pháo binh, một đại đội lính người Sikhs và nhiều người thường dân cùng đàn bà, trẻ con bị bao vây trong miền Bhurtee. Tới tuần thứ hai thì nước bắt đầu khan hiếm. Cần phải liên lạc với binh đoàn của tướng Neill đang ngược lên xứ đó. Đó là cơ may duy nhất. Tôi tự ý tình nguyện lẻn ra khỏi vòng vây và báo cho tướng Neill biết về tình trạng nguy ngập của chúng tôi. Đề nghị của tôi được chấp thuận. Tôi bàn bạc với trung sĩ Barkerclay, là người biết rõ thực địa hơn bất cứ ai. Ông ta đã vẽ cho tôi một bản đồ để ra khỏi vòng vây. Tới 10 giờ tối tôi lên đường. Có cả ngàn sinh mạng cần được cứu sống, nhưng thật tâm tôi chỉ nghĩ đến có một người: Nàng.
    "Con đường men theo một dòng nước cạn: tôi hy vọng là đi như thế sẽ thoát được sự canh chừng của bên địch. Nhưng trong lúc đang bò, tôi rơi vào tay sáu tên lính gác đang chờ đợi tôi. Trong hai giây, tôi bị choáng váng vì một cú đánh rồi bị trói. 

Truyện trinh thám Sherlock Holmes phần kẻ dị dạng Cú đánh đó làm cho tôi đau đớn trong lòng người hơn là ở trên đầu, bởi vì tôi nghe quân Cipayes nói với nhau rằng chính Barkerclay đã cho một đầy tớ địa phương đến báo tin cho họ, nhờ vậy họ mới bắt được tôi. Ngày hôm sau, vùng Bhurtee được quân của tướng Neill giải cứu, nhưng quân nổi loạn đem tôi cùng trong cuộc rút lui. Tôi bị tra tấn. Tôi đào thoát.

Tôi bị bắt lại và bị hành hạ thành người tàn phế. Một phần quân phiến loạn bỏ trốn qua Népal; tôi phải theo đoàn đó. Chúng tôi còn đi xa hơn, đi tới tận Darjeeling. Ở đó dân sơn cước giết quân phiến loạn và tôi trở thành nô lệ của họ. Tôi lại bỏ trốn nữa. Nhưng thay vì đi về hướng nam, tôi lại ngược lên hướng bắc, đến xứ người Afghans. Tôi lang thang ở đó trong người năm, rồi trở xuống Punjab là nơi tôi đã sống với dân địa phương, kiếm ăn bằng cách làm trò ảo thuật.

Tôi làm sao dám trở về nước Anh. Thà cứ để cho Nancy và các bạn cũ cứ giữ mãi cái hồi ức về một gã Henry Wood đã chết với một cái lưng thẳng, hơn là thấy tôi trong một cái hình thể của một kẻ dị dạng gớm ghiếc như vậy. Họ tin chắc là tôi đã chết. Như thế lại càng hay! Tôi nghe nói Barkerclay đã cưới Nancy và đã được thăng cấp trong trung đoàn.
    "Nhưng khi về già, người ta tha thiết nhớ cố hương. Trong những năm dài, rồi những năm dài, tôi đã đeo đuổi theo hình ảnh bao đồng cỏ xanh và các hàng rào bên nước Anh. Sau cùng tôi muốn nhìn lại chúng một lần chót trước khi lìa đời".
    - Câu chuyên của ông thật là cảm động,- Sherlock Holmes nói. - Tôi dã biết có cuộc gặp mặt giữa ông và bà Barkerclay. Ông đã đi theo bà ấy về nhà, nhìn qua cánh cửa sổ, ông thấy họ cãi nhau, chắc hẳn là người vợ trách móc ông chồng về câu chuyện ngày xưa. Những tình cảm cá nhân của ông lúc đó đã thắng, ông liền chạy băng qua bãi cỏ và vào trong phòng.
    - Đúng, thưa ông. Và khi thấy tôi, y té gục đầu xuống thanh gác củi. Nhưng y đã chết trước khi gục xuống: tôi trông thấy cái chết trên mặt y, cũng rõ ràng như tôi đọc sách này. Việc nhìn thấy tôi tựa như viên đạn súng lục bắn thẳng vào trái tim tội lỗi của y.
    - Rồi sau đó?
    - Nancy ngất đi. Tôi rút trong bàn tay nàng cái chìa khóa, định mở cửa đi tìm người cấp cứu. Nhưng tôi nảy ra cái ý định nên để nàng lại đó, còn mình thì bỏ trốn. Tôi nhét cái chìa khóa vào túi và đánh rơi cây gậy trong lúc đuổi theo Teddy đang lên lên tấm ri-đô. Khi tôi nhốt được nó vào trong cái hộp, tôi chạy đi với tốc độ nhanh nhất.
    - Teddy là ai? - Holmes hỏi.
    Henry cúi xuống và lôi ra một con vật bé nhỏ xinh đẹp màu đỏ lạt, mảnh mai và mềm mại, một cái mũi dài màu hồng và cặp mắt đỏ tuyệt đẹp.
    - Một con chồn đen.
    - Vâng, người ta gọi như thế, hoặc còn gọi nó là cầy ăn rắn. Tôi gọi nó là con bắt rắn. Tôi có nuôi một con rắn hổ đã bẻ hết răng nanh, và mỗi tối Teddy lại bắt rắn để mua vui cho những người trong xứ. Còn có chuyện gì ông muốn biết nữa không, thưa ông?
    - Rất có thể là chúng tôi sẽ cần đến ông, nếu bà Barkerclay bị gặp khó khăn.
    - Trong trường hợp đó, xin ông hãy tuyệt đối tin cậy nơi tôi!
    - Giờ đây, ông đã vừa ý khi biết rằng trong ba mươi năm qua, lương tâm ông đại tá đã không ngừng cắn rứt về cái hành vi phản bội của mình. A, ông thiếu tá Murphy đang đi bên kia đường. Xin chào, ông Wood.
    Chúng tôi đuổi kịp ông thiếu tá.
    - A, Holmes, - thiếu tá reo lên, - ông đã biết tin gì chưa.
    - Chuyện gì ?
Kết thúc phần Truyện trinh thám Sherlock Holmes phần Kẻ dị dạng mời các bạn đọc đón xem phần tiếp theo của truyện trinh thám Sherlock Holmes. 

Chúc bạn có một buổi đọc truyện vui vẻ !

Tình Yêu Diệu Kỳ - Chương cuối

Để tiếp theo chương 2 truyện les "Tình yêu diệu kỳ ".Hôm nay chúng tôi xin kể tiếp chương 3 cũng là chương cuối của truyện để cho các bạn theo dõi. Hãy cùng chúng tôi cảm nhận truyện les này nhé!

-Thùy, Thùy… – Ai đó gọi Thùy.
-Ơ! Có chuyện gì sao?!
-Nghĩ gì mà mất hồn dạ?!
-Không có gì, chỉ đang nghĩ đến dự án sắp tới thôi!
-Chăm thế! Ah! Phải rồi, Trợ lí Tổng Giám Đốc mà!
-Đừng đùa nữa, Hà tìm Thùy có chuyện gì không?!
-Bộ có chuyện mới tìm Thùy được sao?!
-Hà biết ý Thùy không phải vậy mà!
-Biết mấy giờ rồi không?!
Thùy đưa mắt nhìn đồng hồ.
-Ấy chết, gần 7h rồi.
-Ăn tối thôi!
-uh! Sao Hà còn ở đây?! Kiên đâu?!
-Hà còn ít việc nên bảo anh ấy 9h hãy đến rước?! Thùy ở lại công ty hả?!
-Uh!! Làm xong việc đã.
Cả hai cùng ra ngoài.
-Kiên đôi xử tốt với Hà không?!
-Anh ấy rất tốt, là một người chồng hoàn hảo… Hà rất hạnh phúc. Nói đến phải cảm ơn Thùy, vì nhờ Thùy mà Hà mới gặp được anh Kiên.
-Hà đừng nói vậy, xém chút Thùy đã hại chết Hà rồi.
-Đâu phải lỗi tại Thùy, tại Hà bất cẩn thôi!! Đến giờ Hà vẫn còn sợ, xém chút là không còn mạng rồi! Anh ấy đưa Hà vào bệnh viện rồi ở đó chăm sóc Hà suốt. Lúc đầu cứ nghĩ rằng do anh ấy sợ lương tâm cắn rứt nếu mình có mệnh hệ gì nên mới ở lì không chịu đi nhưng không ngờ…
-Có lẽ ông trời sắp đặt đó.
-Chiếc xe định mệnh phải không?! – Cả hai cùng cười
Giọng Hà bổng chùng xuống.
-Ngày đám cưới Hà và anh Kiên, Phương chỉ gửi lời chúc chứ không về, Thùy biết tại sao không?!
-………..
-Là Thùy đó… Phương sợ…
-Thùy…
-Hà nghe anh Kiên nói Phương sắp về nước rồi.
-Uh!
-Thùy không quan tâm sao?!
-Quan tâm cũng được gì đâu?! Phương chỉ là bạn Thùy thôi!
-Thật là bạn không?!
-Thùy…
Mỗi khi nghe ai đó nhắc đến Phương, Thùy luôn như thế, bao nhiêu cảm xúc dồn về.
-Đừng dối lòng mình Thùy ah!
-……. – Thùy nhớ đến ngày hôm ấy. Rồi bổng thấy cay cay khóe mắt.
-Thùy yêu Phương nhưng sao lại làm thế?! Phương rất đau lòng Thùy biết không?! Hà cũng từng yêu Phương nhưng không được Phương đáp lại còn Thùy… tại sao?!
-Thùy… Hà biết Thùy không thể nói kia mà…
-Hà chỉ thấy bất công cho Phương thôi!!
-Xin lỗi Hà! Thùy đi trước đây.
-Thùy không trốn được cả đời đâu.
Bỏ ngoài tai lời nói của Hà, Thùy vẫn cứ đi.
“Bốn năm, bốn năm rồi… Sao mình không thể quên?! Tại sao?!… Phương ơi!! Chân trời mới Phương có nhớ đến Thùy không?!…” Lê bước chân mệt mỏi về những con đường quen, tìm hình bóng của ngày nào.
-Phương thích đi trong mưa không?!
-Không!
-Hok lãng mạn gì hết!
-Đi trong mưa bệnh chết, lãng mạn gì nỗi!
-Phương, hok chính chắn được hả?!
-Được chứ!! Nhưng chỉ khi Thùy gặp nguy hiểm thôi!
-Trời!!….
………………..
-Thùy, đi dạo không?!
-Xe đạp nha?!
-Mỏi chân lắm!!
-Đi dạo hok lẻ chạy bốn bánh?!
-Uh!!
-vậy thôi khỏi!!
-Thôi! Được rồi! xe đạp…
…………..
-Phương ăn kem không?!
-Lớn rồi ai ăn kem nữa?!
-Chứ ăn gì?!
-Ăn kẹo…
-Muốn chết sao?!
………………
-Thùy làm gì dạ?!
-Xếp hạc
-Chi dạ?
-Tặng bạn
-Chi dạ?
-Làm kỉ niệm
-Chi dạ?
-Phương… – Ánh mắt hình mũi tên.
-Được rồi… được rồi… không hỏi nữa là được chứ gì!!
-Biết thì tốt!
Quá nhiều thật sự quá nhiều… kí ức cứ tràn về như thác đổ. “Làm sao?! Làm sao?!”, Thùy đưa tay lau những giọt nước mắt đang rơi trên má mình. Yêu người khó đến vậy sao?! Bóng tối dần bao phủ tất cả, ánh đèn đêm cũng mờ dần. “mưa rồi!!…”. Bao quanh Thùy không là cơn gió lạnh, không là cơn mưa ngoài trời mà nổi đau đang rên rỉ nơi tim, lạnh đến “chết đi sống lại”.
-Phương ơi!!……… – Tiếng gọi thống thiết giữa màn mưa.
Phương quay lại khi nghe ai đó gọi tên mình nhưng chẳng có ai cả. “Giọng nói sao thân quen đến thế?!”. Phương tự đánh thức mình khi đó chỉ là “ảo tưởng”. Cô vẫn đang ở xứ sở hoa Anh Đào. Điều gì đang thúc đẩy cô?! Cô đã phải dối lòng mình để ở lại Nhật sau khi học xong bằng Tiến Sĩ… không thể chờ đợi, tiếp tục sống trong hư ảo nữa! Cô trở về nước trước thời gian đã định để tìm lại một nữa.
-Alo… Hà phải không?!
-Vâng! Hà đang nghe.
-Là Phương đây!
-Phương… Chẳng phải Phương đang ở Nhật sao?
-Phương đang ở sân bay, rước Phương được không?! Phương…
-Được rồi! Đợi Hà tí…
-Uh!!
-Thùy không thể!
-Tại sao?!
-Thùy… không thể có lỗi với bác Tùng được.
-Đó không phải lỗi tại Thùy!
-Nhưng… Thùy không thể làm trái với lương tâm mình. Thùy chỉ xem Phương là bạn.
-Thùy biết mình đang nói gì không?!
-Thùy… Được rồi! Thùy sẽ gọi cho bác ấy đến đón Phương.
-Không cần, Thùy tàn nhẫn lắm! Thùy lừa dối Phương cũng không sao nhưng tại sao lại dối cả chính mình, Thùy cũng có tình cảm với Phương kia mà!…
-Phương, bình tỉnh lại đi!! Phương vừa hạ sốt đó.
-Không cần, Phương không cần… Phương không cần.
Phương vụt chạy, Thùy đuổi theo phía sau nhưng không kịp nữa.
-Alo… Bác Tùng là cháu.
-Thùy phải không?!
-Vâng ah!… Phương đang trên đường về nhà đó ah!
-Thật không?!
-Vâng ah!
-Thiệt thòi cho cháu rồi!
-Không sao đâu ah!! Chỉ cần Phương hạnh phúc là đủ rồi!
-Cảm ơn cháu!!
-Bác đừng nói vậy! người cảm ơn phải là cháu. Cháu cúp máy đây ah!!
-uh! Chào cháu!
Thùy buông lơi tất cả… tim Thùy đang rên rỉ, nhoi nhói giữa lòng ngực. Nhớ lại ngày trước đó.
-Bác có chuyện muốn nói với cháu!
-Vâng! Cháu đang nghe ah!
-Chắc cháu biết bác chỉ có Phương là con một nên bác rất yêu thương, chiều chuộng.
-Vâng! Cháu biết…
-Phương rất nghe lời bác nhưng giờ đã không như thế!
-Cháu không hiểu ý bác…
-Năm nay, cả hai đều là sinh viên năm cuối, trường cho phép các cháu được lựa chọn tốt nghiệp ở nước ngoài hoặc ở trong nước, bác muốn Phương sang nước ngoài học tập.
-……….
-Nhưng Phương không muốn đi, cháu biết tại sao không?!
-Dạ, không ah!
-Vì cháu.
-Vì cháu?!
-Phương yêu cháu!
-Bác…
-Đừng lo lắng, bác biết điều này từ trước, vì bác là ba Phương.
-Bác muốn cháu làm gì?!
-\Truyện les tình yêu diệu kỳ .Bác biết, cháu cũng có tình cảm với Phương, bác không ngăn cản nếu sau thời gian du học trở về cả hai còn tình cảm với nhau. Nhưng chỉ có cháu mới có thể…
-Cháu biết!!…
Tình Yêu Diệu Kỳ - Chương cuối
Bạn hãy cùng chúng tôi khám phá truyện les "Tình yêu diệu kỳ" nhé 

-Bác có một người bạn đang ở Nhật, gần đây họ sẽ trở về… Bác đã từng hứa gả Phương cho con trai của người bạn ấy nhưng cháu đừng lo… Hai bác sẽ không ép, Phương hay Kiên chọn ai, quyết định thế nào bác đều tôn trọng.Cái bác muốn nhìn thấy là tương lai cả hai, bác sẽ tạo mọi điều kiện để cháu có thể tiếp tục phát huy tài năng của mình.
-Cháu cảm ơn bác! Nhưng cháu muốn dùng khả năng của mình để có chứ không… mong bác hiểu! Cháu sẽ thuyết phục Phương…
-Phương sẽ không đồng ý ngoại trừ cháu không còn bên cạnh Phương nữa!
-Bác…
-Bác biết sẽ thiệt thòi cho cháu nhưng Phương là người đứng đầu công ty bác sau này, bác muốn mọi điều tốt nhất cho Phương.
-Phương có người cha như bác thật tuyệt vời!… Cháu… cháu sẽ làm theo ý bác. Cháu xin phép về trước.
-Thùy, bác xin lỗi!!
-Không đâu ah!! Người phải nói lời xin lỗi là cháu!! Cháu chào bác! – Thùy ra về cùng những giọt nước mắt cay đắng cho thân mình.
Phương lê bước chân mòn mỏi trên khắp nẻo đường. “Tại sao lại đối xử với Phương như thế?! Không có Thùy, Phương ở lại đây có ý nghĩa gì nữa!!… Thùy có biết rằng Thùy đã giết chết con tim nhỏ bé của Phương không?! Thùy tàn nhẫn lắm!…”
-Tại sao?! – Phương thét lớn rồi ngất đi trước nhà mình.
-Mau gọi bác sĩ đến đây?! – Giọng lo lắng của ông Tùng.
Hai ngày Phương nằm hôn mê trên giường cũng là hai ngày “kêu trời không thấu” với Thùy. Đau đớn nhưng đành phải chấp nhận. Nếu hai người thật sự có duyên chắc chắn sẽ thuộc về nhau dù có xa nhau bao năm đi nữa. Phương tỉnh dậy nhưng cơn đâu vẫn đang âm ĩ, cô muốn đi khỏi đây ngay để không vươn vấn điều gì.
-Ba, con xin lỗi vì đã cãi lời ba! Con sẽ đi Nhật để du học. Ba có thể… -Phương mệt mỏi.
-Được, ba sẽ lặp tức làm hồ sơ cho con. – Ông Tùng vui ra mặt.
-Con muốn đi trong tuần này…
-Sao…?! Được rồi! ba sẽ sắp xếp nhưng con còn đang bệnh. – Ông Tùng hiểu nhưng vẫn lo lắng.
-Con không sao! – Phương quả quyết.
-Được rồi, con nghỉ đi… – Ông Tùng ra ngoài cùng suy nghĩ “Thật không ngờ con bé ấy lại có ảnh hưởng lớn đến Phương như thế?!… Đừng trách ba!!… Ba chỉ muốn tốt cho con thôi!”
Phương đang nhớ về khoảng thời gian qua cùng Thùy mặc dù trong Phương không muốn nghĩ đến nữa. Cô đang đau khổ đến tột cùng chẳng còn tâm trí nào…
Rồi cũng đến lúc phải xa nơi này, Phương trốn chạy đến một chân trời mới nhiều mơ mộng. Ngày đưa Phương ra sân bay, Thùy đã nấp ở một góc nào đó nhìn Phương “lần cuối”, “yêu sẽ hạnh phúc nếu tình yêu được đáp trả nhưng sẽ hận khi người không đáp lại tình yêu”, Thùy biết Thùy đã mất Phương kể từ ngày ấy…
-“Chẳng lẻ, trên đời này chỉ có Thùy?!”
-“Chẳng lẻ, trên đời này chỉ có Phương?!”
Bốn năm không dài nhưng cũng chẳng ngắn để có thể quên một người. Bốn năm qua nơi đất khách quê người, bên cạnh Phương không ít người đeo đuổi nhưng sao trong Phương chỉ có một người, người làm Phương yêu đến ngây dại, yêu đến vở cả trái tim nhưng… Thùy có hơn gì?! Thùy đã từ chối việc giúp đỡ của ông Tùng mà tự mình phấn đấu cho năm cuối, nhưng may mắn một công ty đã nhận thấy tài năng của cô, họ đã giúp cô trong lúc khó khăn nhất và mời cô về làm việc nhưng cô nào biết chính ông Tùng đã làm điều đó. Thời gian cứ tuần hoàn, hạ tới, thu qua lần lượt… trong hai con người ấy đang nghĩ gì?!
truyện les tình yêu diệu kỳ 

-Thùy, Thùy… – Ai đó gọi Thùy.
-Ơ! Có chuyện gì sao?!
-Nghĩ gì mà mất hồn dạ?!
-Không có gì, chỉ đang nghĩ đến dự án sắp tới thôi!
-Chăm thế! Ah! Phải rồi, Trợ lí Tổng Giám Đốc mà!
-Đừng đùa nữa, Hà tìm Thùy có chuyện gì không?!
-Bộ có chuyện mới tìm Thùy được sao?!
-Hà biết ý Thùy không phải vậy mà!
-Biết mấy giờ rồi không?!
Thùy đưa mắt nhìn đồng hồ.
-Ấy chết, gần 7h rồi.
-Ăn tối thôi!
-uh! Sao Hà còn ở đây?! Kiên đâu?!
-Hà còn ít việc nên bảo anh ấy 9h hãy đến rước?! Thùy ở lại công ty hả?!
-Uh!! Làm xong việc đã.
Cả hai cùng ra ngoài.
-Kiên đôi xử tốt với Hà không?!
-Anh ấy rất tốt, là một người chồng hoàn hảo… Hà rất hạnh phúc. Nói đến phải cảm ơn Thùy, vì nhờ Thùy mà Hà mới gặp được anh Kiên.
-Hà đừng nói vậy, xém chút Thùy đã hại chết Hà rồi.
-Đâu phải lỗi tại Thùy, tại Hà bất cẩn thôi!! Đến giờ Hà vẫn còn sợ, xém chút là không còn mạng rồi! Anh ấy đưa Hà vào bệnh viện rồi ở đó chăm sóc Hà suốt. Lúc đầu cứ nghĩ rằng do anh ấy sợ lương tâm cắn rứt nếu mình có mệnh hệ gì nên mới ở lì không chịu đi nhưng không ngờ…
-Có lẽ ông trời sắp đặt đó.
-Chiếc xe định mệnh phải không?! – Cả hai cùng cười
Giọng Hà bổng chùng xuống.
-Ngày đám cưới Hà và anh Kiên, Phương chỉ gửi lời chúc chứ không về, Thùy biết tại sao không?!
-………..
-Là Thùy đó… Phương sợ…
-Thùy…
-Hà nghe anh Kiên nói Phương sắp về nước rồi.
-Uh!
-Thùy không quan tâm sao?!
-Quan tâm cũng được gì đâu?! Phương chỉ là bạn Thùy thôi!
-Thật là bạn không?!
-Thùy…
Mỗi khi nghe ai đó nhắc đến Phương, Thùy luôn như thế, bao nhiêu cảm xúc dồn về.
-Đừng dối lòng mình Thùy ah!
-……. – Thùy nhớ đến ngày hôm ấy. Rồi bổng thấy cay cay khóe mắt.
-Thùy yêu Phương nhưng sao lại làm thế?! Phương rất đau lòng Thùy biết không?! Hà cũng từng yêu Phương nhưng không được Phương đáp lại còn Thùy… tại sao?!
-Thùy… Hà biết Thùy không thể nói kia mà…
-Hà chỉ thấy bất công cho Phương thôi!!
-Xin lỗi Hà! Thùy đi trước đây.
-Thùy không trốn được cả đời đâu.
Bỏ ngoài tai lời nói của Hà, Thùy vẫn cứ đi.
“Bốn năm, bốn năm rồi… Sao mình không thể quên?! Tại sao?!… Phương ơi!! Chân trời mới Phương có nhớ đến Thùy không?!…” Lê bước chân mệt mỏi về những con đường quen, tìm hình bóng của ngày nào.
-Phương thích đi trong mưa không?!
-Không!
-Hok lãng mạn gì hết!
-Đi trong mưa bệnh chết, lãng mạn gì nỗi!
-Phương, hok chính chắn được hả?!
-Được chứ!! Nhưng chỉ khi Thùy gặp nguy hiểm thôi!
-Trời!!….
………………..
-Thùy, đi dạo không?!
-Xe đạp nha?!
-Mỏi chân lắm!!
-Đi dạo hok lẻ chạy bốn bánh?!
-Uh!!
-vậy thôi khỏi!!
-Thôi! Được rồi! xe đạp…
…………..
-Phương ăn kem không?!
-Lớn rồi ai ăn kem nữa?!
-Chứ ăn gì?!
-Ăn kẹo…
-Muốn chết sao?!
………………
-Thùy làm gì dạ?!
-Xếp hạc
-Chi dạ?
-Tặng bạn
-Chi dạ?
-Làm kỉ niệm
-Chi dạ?
-Phương… – Ánh mắt hình mũi tên.
-Được rồi… được rồi… không hỏi nữa là được chứ gì!!
-Biết thì tốt!
Quá nhiều thật sự quá nhiều… kí ức cứ tràn về như thác đổ. “Làm sao?! Làm sao?!”, Thùy đưa tay lau những giọt nước mắt đang rơi trên má mình. Yêu người khó đến vậy sao?! Bóng tối dần bao phủ tất cả, ánh đèn đêm cũng mờ dần. “mưa rồi!!…”. Bao quanh Thùy không là cơn gió lạnh, không là cơn mưa ngoài trời mà nổi đau đang rên rỉ nơi tim, lạnh đến “chết đi sống lại”.
-Phương ơi!!……… – Tiếng gọi thống thiết giữa màn mưa.
Phương quay lại khi nghe ai đó gọi tên mình nhưng chẳng có ai cả. “Giọng nói sao thân quen đến thế?!”. Phương tự đánh thức mình khi đó chỉ là “ảo tưởng”. Cô vẫn đang ở xứ sở hoa Anh Đào. Điều gì đang thúc đẩy cô?! Cô đã phải dối lòng mình để ở lại Nhật sau khi học xong bằng Tiến Sĩ… không thể chờ đợi, tiếp tục sống trong hư ảo nữa! Cô trở về nước trước thời gian đã định để tìm lại một nữa.
-Alo… Hà phải không?!
-Vâng! Hà đang nghe.
-Là Phương đây!
-Phương… Chẳng phải Phương đang ở Nhật sao?
-Phương đang ở sân bay, rước Phương được không?! Phương…
-Được rồi! Đợi Hà tí…
-Uh!!
Tình yêu diệu kỳ – Phần 10

30 phút sau, Hà đã có mặt tại sân bay Tân Sơn Nhất để đón Phương. Hà muốn chạy đến để ôm chầm lấy Phương nhưng Hà biết điều đó sẽ có lỗi với Kiên vì cô biết tình cảm với Phương vẫn còn.
-Bốn năm rồi, nhìn Phương chửng chạc hơn trước rất nhiều!
-Uh!! Hà cũng thế!
-Sao Phương không gọi cho bác Tùng?
-Phương không muốn ba biết Phương về trước dự định.
-Vì sao?!
-Phương muốn gặp Thùy.
-Phương vẫn không từ bỏ ý định?!
-Không, chỉ là Phương muốn biết “tại sao?!”
-Hà biết… Để Hà đưa Phương đến khách sạn trước.
-Uh!
Ngày hôm nay với Thùy cứ như thế nào ấy, cứ bồn chồn ngồi đứng không yên.
-Chào Tổng Giám Đốc! Bác gọi cháu có gì không ah!?
-Chào cháu! Có người muốn gặp cháu?!
-Ai ah?!
-Là bác. – Giọng một người đàn ông.
-Bác Tùng – Thùy ngạc nhiên.
-Hai người nói chuyện đi, tôi ra ngoài trước. – Ông Trung lịch sự.
Thùy cuối đầu chào.
-Cháu ngạc nhiên là tại sao bác lại đến đây phải không?!
-Dạ cháu…
-Ông Trung là bạn thân của bác.
-Vậy Kiên…
-Đúng, Kiên là rể hụt của bác.
-…………- Như hiểu ra nhiều chuyện.
-Phương về rồi.
-……… -Tim đạp liên hồi.
-Nhưng nó không cho bác biết. Cháu biết tại sao không?!
-Cháu… cháu không biết!
-Vì cháu!
-Cháu…
-Bốn năm qua bác nghĩ rằng Phương sẽ quên được cháu và chấp nhận một ai khác nhưng thật không ngờ… Bác xin lỗi vì thật chất trước đây bác muốn hai đứa phải cắt đứt quan hệ sẵn việc đưa Phương sang Nhật du học, bác không muốn cả hai sau này phải khổ nhưng phần lớn là vì danh tiếng của bác trên thương trường, thật rất khó để chấp nhận… nhưng giờ, Phương vì cháu mà làm rất nhiều chuyện… Bác không biết mình sẽ làm thế nào nhưng như những gì bác đã từng hứa, chỉ cần hai đứa vẫn yêu thương nhau… bác không ngăn cắm!
Bạn đã từng đọc truyện les tình yêu diệu kỳ chưa
-Bác Tùng, cháu xin lỗi! nhưng cháu thật sự rất yêu Phương. Cháu cũng muốn mượn thời gian xa nhau để quên mọi chuyện, nhưng cháu không thể, càng xa cháu lại càng nhớ. Cháu biết tấm lòng của bác thương con vô bờ bến. Nhưng…
-Bác biết! Cháu cứ làm theo con tim mình.
-Cảm ơn bác!! Cháu…
-Uh!! Cháu cứ làm việc của mình.
-Chào bác!!
-“Đúng là mình già thật rồi!!” – Ông Tùng thầm nghĩ.
“Mình phải làm sao mới phải, bác Tùng đã rất khoan dung mình không thể làm chuyện có lỗi với bác… Tốt nhất mình nên đi khỏi đây!!…”. Thùy lang thang không biết phải đi về đâu, làm gì, thế nào?! “Đúng rồi! là nơi đó!”. Thùy đi về nơi mình đã lớn lên cùng những trẻ mồ côi khác để lắp đi thực tại phủ phàng.
-Má! Con đã về… -Thùy gọi lớn.
-a… chị Thùy… chị Thùy về má ơi!
Tui trẻ súm sích bên Thùy như mừng người thân thực sự. Tối hôm ấy.
-Con đang trốn chạy chuyện gì phải không?!
-Má ơi! Con phải làm sao?! – Thùy tựa đầu vào một phụ nữ trung niên khóc như đứa trẻ.
-Đừng quá cố chấp con ah!! Mở lòng được thì phải mở…
-………
Thùy bâng quơ nhìn về xa xăm nhưng hình bóng Phương cứ chập chờn trước mặt.
-Thùy nghỉ việc rồi!
-Tại sao?!
-Hà không biết, hôm nay Thùy không đi làm.
-Ba biết…
Cả hai ngạc nhiên quay lại.
-Ba….
-Bác Tùng.
-Thùy không muốn gặp con.
-Tại sao? Mà sao ba biết con ở đây?!
-Con quên rằng, ba là ba của con sao?!
-Con…
-Tìm Thùy đi…
-Ba nói thậtt không?!
-Con không tin ba sao?!
-Con…
-Ba biết, nhưng ba cũng cần thời gian để chấp nhận.
-Ba không trách con sao?!
-Trách con hay trách bản thân ba?!
-………….
-Con hạnh phúc ba mới có thể hạnh phúc.
-Ba… ba chấp nhận cho con… thật không?!
-Con phải đem Thùy về đây, con biết không?!
-Ba….. – Phương ôm chầm lấy ba mình cảm động.
-Đi đi con… hãy mang nụ cười của mình về.
-Cảm ơn ba!!….
Phương chạy như bay đến nơi mình cần đến. “Chắc chắn Thùy sẽ về đó!!”
-Má ơi!! Có người tìm chị Thùy kìa!
Người phụ nữ trung niên bước ra ngoài nhìn người con gái trước mặt.
-Cháu là Phương?!
-Dạ! là cháu.
-Cháu về đi, Thùy sẽ không gặp cháu đâu!
-Bác, bác có thể…
-Vấn đề là ở hai đứa, bác không thể xen vào!
-Cháu biết, nhưng mong bác nói với Thùy cháu sẽ đợi đến khi nào cô ấy chịu gặp cháu mới thôi!
-Bác sẽ nói lại…
Phương cuối đầu chào người khi nãy. Thùy bên trong đã nghe lời Phương nói nước mắt đang rơi trên khóe mi ấy, người đàn bà khi nãy chỉ biết nhìn đứa con gái tội nghiệp lắc đầu rồi bước tiếp.
-Tội tình gì phải hành hạ mình như thế?! – Thùy tự hỏi.
Mùa hè nắng mưa bất chợt, Phương đã hứng trọn cái nắng gay gắt rồi đến mưa đang hành hạ xác thân Phương nhưng nó không là gì so với vết cắt hằn trong tim suốt 4 năm qua. Phương nói to.
-Phương biết em đang nhìn Phương, đang lo lắng cho Phương nhưng sao em lại bỏ mặc Phương?! Em cũng có tình cảm với Phương kia mà… nếu không em sẽ không trốn tránh! Phương van em… Phương không thể sống nếu không có em… Hãy cho Phương cơ hội được chăm sóc em, yêu thương em… Đừng trốn tránh nữa!!
Nước mắt Thùy đang hòa cùng cơn mưa ngoài kia, nổi đau như xé lòng.
-Phương yêu em!! – Phương gào to giữa đất trời
Hình bóng thân quen dần xuất hiện trước mặt Phương, cả hai ôm chầm lấy nhau trong niềm hạnh phúc vô bờ bến.
-Em yêu Phương!!
-Đừng rời xa Phương nữa!! Phương sẽ chết mất nếu không có em!!
-……
Họ trao nhau nụ hôn thật say đắm, thời gian như ngừng lại ở phút giây này, họ sưởi ấm cho nhau bằng cả trái tim đang khao khát tình yêu mãnh liệt. Ánh cầu vồng nơi cuối chân trời như tôn lên vẻ đẹp của “tình yêu diệu kì”.

 "Người con trai  tin chắc rằng điều này sẽ không hề dễ dàng. Nhưng anh tin chắc rằng sẽ có một khoảnh khắc nào đó trong cuộc đời mình một trong hai chúng ta muốn rời bỏ. Nhưng anh cũng tin chắc rằng nếu giờ đây anh không ngỏ lời cùng em thì trong suốt quãng đời còn lại của mình, anh sẽ phải hối tiếc bởi vì anh biết rằng trong trái tim anh chỉ duy nhất có em thôi."
Truyện les " Tình yêu diệu kỳ" đến đây là hết rồi.Xin cám ơn mọi người đã quan tâm đến truyện les "Tình yêu diệu kỳ" của chúng tôi.

Bạn có thể đọc: 



Thứ Sáu, 6 tháng 6, 2014

Tình Yêu Diệu Kỳ - Chương 2

Để tiếp theo chương 1 truyện les " Tình yêu diệu kỳ ".Hôm nay chúng tôi xin kể tiếp chương 2 để cho các bạn theo dõi.

“Không sao!! Sẽ sớm thôi! “Lớp Đại Học Ngoại Thương” tôi sẽ bắt cô chịu hậu quả về những điều vừa rồi!! Mình cùng lớp mà!!” –Phương đắc trí.
Vào lớp Phương lựa chổ ngồi cạnh Thùy, để làm gì nhỉ?! Không hiểu nỗi con người này nữa. Giảng viên bước vào lớp để giới thiệu sơ lược về ngành học cũng như những điều cần biết khi vào đây.
-Tôi cần các bạn bầu cho tôi một dàn ban cán sự – Tiếng của giảng viên.
-Thưa cô!! Lớp chúng ta có một Thủ Khoa và Á Khoa nên để hai bạn này làm lớp trưởng và lớp phó để nâng cao việc học tập của lớp!! – Tiếng một sinh viên.
-Các bạn khác nghĩ thế nào?!
-Chúng em tán đồng ý kiến đó… – Lớp đồng thanh.
-Được! mời hai em lên đây giới thiệu về bản thân để tiện cho việc trao đổi sau này.
-Vâng!! –Hai người cùng lên bục, “oan gia” mà “hợp tác” sao?! Khó tin!
Qua hai phần giới thiệu. Giảng viên tiếp.
-Chúng ta đang ở chế độ dân chủ, các bạn có quyền nói những suy nghĩ của mình, đồng ý hoặc không đồng ý hoặc tự ứng cử.
-Chúng em đồng ý.
-Được! vậy Thùy sẽ làm lớp trưởng lớp ta còn Phương sẽ làm lớp phó hai em sẽ kim Bí thư và Phó bí thư của lớp. Việc còn lại là tìm ra một Phó Đời Sống và Phó Văn Thể Mĩ.
Sau buổi họp mặt đầu tiên Phương vẫn không cam tâm về việc vừa rồi, “heo đất, giỏi lắm!!”. Thùy bắt đầu với công việc một tiếp viên vào buổi tối. Vô tình.
-Bà không cần điều tra nữa!! tui biết rồi.
-Biết gì?!
-Heo đất đó!!
-Bạn ấy học ở lớp nào?! Làm gì? ở đâu?!
-Học chung lớp với tui, còn làm gì, ở đâu? Bà sẽ biết ngay!
Nhìn thấy một tiếp viên đi đến bàn mình, Phương nhanh giọng.
-Tới rồi đấy!!
-Gì?! – Hà nhìn chăm chú vào người trước mặt
-Hai cô dùng gì ah!! –Thùy cầm menu đem đến cho hai vị khách mới vào.
-Cho tôi một coffee, một sinh tố dâu. – Phương lên tiếng.
Thùy không nói gì chỉ làm tròn nghĩa vụ của mình với khách hàng thôi! Cô đem hai ly nước đặt trên bàn.
-Khoan đã!! – Phương đứng lên cố tình làm ly café đổ vào người Thùy.
-Cô!! – Động thái của Phương khiến Thùy bất ngờ và áo thùy hứng chọn ly café
-Xin lỗi!! tôi lỡ tay… – Phương giả vờ, cố tình lau người cho Thùy để vươn vãi vết bẩn nhiều hơn.
-Không sao!! Để tôi vào nhà vệ sinh là được rồi! – Thùy cố giằn cơn giận vì cô không muốn mất công việc này.
-Bà, cao tay thiệt đó!! – Hà khen Phương.
-Hahaha!!… vậy mới được chứ!! Nó sẽ khổ dài dài.
-Bà thiệt là… hả giận rồi bây giờ về được chưa?!
-Bà về trước đi…
-Bà muốn làm gì nữa!!
-Mai tui sẽ cho bà biết
-Uh!! Bye bà…
Hết giờ làm việc đã hơn 11h đêm, Thùy lật đật với chiếc xe đạp của mình về nơi cư ngụ. Cô đâu hay có kẻ đang dám sát mình. Cuối cùng cũng đến nơi, cô mở cửa vào nhà thì một chiếc xe vụt qua mặt cô như một “lời chào”
“Cô đợi đấy!!” – Phương thầm nghĩ.
Thùy không quan tâm đến điều đó, cô chỉ đang nghĩ “Chẳng lẽ, con nhà giàu đều như thế!!?”, cô ngán ngẫm nhìn chiếc áo của mình. “Không biết tẩy thế này có ra hết vết bẩn không nữa!!”
Một ngày nữa lại đến, Thùy mệt mỏi nhưng vẫn cố nở nụ cười chào ngày mới và bắt đầu với công việc tất bật.
-“Heo đất” sao rồi?! tẩy áo ra chứ?!
-Mình nói tiếng Việt bạn nghe không hiểu hả?! Mình tên Thùy hoặc gọi mình là lớp trưởng cũng được.
-Cô… ồ không sao!! Áo Thùy giặc ra chứ?! Có cần mình mua áo mới đền cho không?!
-Cám ơn đã quan tâm!! Mình đi trước nhé! –Thùy ném nụ cười hờ rồi bước vào lớp.
-“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, từ từ…”
Hết lần này đến lần khác Phương tìm cách làm khó Thùy, khiến Thùy phải bỏ công việc ở quán café để tránh việc làm phiền đến chủ quán. Cô nhận công việc dạy kèm cho trẻ cho một gia đình khá giả mà lần này cả Phương cũng không biết. Không những thế Phương lôi kéo bè phái trong lớp chống đối Thùy khiến Thùy khốn khổ, lao đao mấy phen, rồi Thùy nghĩ rằng: “Có lẽ vì mình làm chạm đến lòng kiêu hãnh của bạn ấy, tốt nhất thì… phải làm vậy thôi!!” Vào giờ ra chơi. Thùy đã quyết định
-Chào các bạn!! Mong các bạn có thể cho mình ít phút để nói chuyện với nhau… sau hơn 3 tháng mình học tập cùng nhau, hoạt động và nhiều thứ khác, mình cảm thấy mình không đủ tài để tiếp tục làm “đầu sào” của lớp, hôm nay mình xin được “từ chức” và mong các bạn có thể bầu chọn một người giỏi hơn mình để giúp lớp đi lên!!
-Tại sao?! – Phương phản đối.
-Không sao cả! mình chỉ cảm thấy mình không đủ sức…
-Mình không đồng ý… -Phương kì lạ.
-Nhưng mình đã quyết và xin ý kiến của đoàn trường, bạn sẽ kim vị trí này đến khi bầu chọn được người lãnh đạo lớp. – Thùy quả quyết.
Không nói được gì nữa, Phương đành im lặng nhìn Thùy bước ra khỏi lớp trong sự hụt hẫn khó tả mặc dù đó là điều cô muốn… đến khi ra về.
-Chỉ cần Thùy xin lỗi tôi! Mọi chuyện sẽ cho qua hết – Phương chanh chua.
-Phương nói gì?!
-Xin lỗi tôi!
-Về điều gì?!
-Tôi không cần biết, Thùy phải xin lỗi tôi!
-Tôi không có “lỗi” sao phải “xin”?! vì chuyện cỏn con ngày khai giảng sao?!
-Đúng!!
-Vì chuyện đó mà Phương trả thù tôi, khiến tôi phải bỏ việc, khiến tôi khó xử, khiến tôi dở khóc dở cười thời gian qua sao?!
-Phải!!- Phương ấu trĩ.
-Phương quá đáng lắm!! Tôi đã làm theo ý muốn của Phương, mất việc, không làm lớp trưởng, Phương còn muốn gì nữa!?
-Xin lỗi tôi!!
-Tôi không có lỗi!! Chẳng lẽ con nhà giàu như Phương luôn như vậy?! thích kiếm chuyện với người khác!!… Tôi sẽ không xin lỗi Phương!! Dù là gì đi nữa!!
-Thùy…
-Tôi về trước đây!!
-“cô ta dám”… được “học bổng toàn phần” đúng không?! Tôi sẽ khiến cô phải bỏ học.
Tình yêu diệu kỳ – Phần 4

Về đến nhà.
-Ba! Con có chuyện muốn nói.
-Chuyện gì mà nghiêm túc vậy con gái cưng?!
-Con muốn ba không hỗ trợ học bổng toàn phần cho thủ khoa năm nay.
-Tại sao?! Con bé đó đắc tội với con sao?!
-Con muốn nó buộc phải thôi học!!
-Con gái ah!! Con quá đáng rồi! Con bé đó thật sự rất giỏi, con nên học hỏi nhiều ở người ta!
-Con không cần biết!! hoặc ba không hổ trợ cho nó hoặc con thôi học?!
-Con…
-………….. –Cô bỏ lên phòng mà không một lần quay lại.
Ba cô đấm tay vào bàn tức giận.
-Nuông trìu riết sinh hư mà!!
Ông cũng không còn cách nào khác là làm theo điều con gái mình muốn. Ông lấy lại học bổng sau học kì I, Thùy không biết tại sao?! Cô dở khóc, dỡ cười xin bảo lưu kết quả sau kì thi. Đành phải làm việc để tích góp tiền học lại. Chua chát cho sô phận mình. Khi mọi người đang mãi mê trên giảng đường cô phải quần quật với công việc chạy bàn, phụ bếp… Chắc Phương sẽ đắc ý lắm vì đã được như ý muốn nhưng không?! Phương thấy thiếu điều gì đó lớn lao lắm! Cô nhận thấy mình đã sai, vì những điều mình đã làm… không đơn thuần là một lời xin lỗi của Thùy mà vì lòng kiêu hãnh, tự ái… đã biến cô thành người như thế!! Cô quyết định tìm đến Thùy.
-Cô em!! Sao về khuya vậy?! –Giọng một trong 3 tên lưu manh.
-………… -Không một lời đáp.
-Mày không nghe ông mày hỏi hả?!
-……….. – Thùy vẫn thản nhiên.
-Con này…mày muốn chết hả?! – Tên kia kéo Thùy lại.
-Các anh muốn gì?!
-Muốn mày…!! – Siết chặt Thùy hơn.
-Vô lại!! thả tôi ra, nếu không tôi la lên đó!!
-La đi… dù mày la gát cổ họng cũng chẳng ai dám xen vào chuyện của mấy ông đâu – Một tên khác lên tiếng.
-Các anh… thả tôi ra… cứu tôi với… cứu tôi với… – Thùy la lên khi bàn tay thô bạo đã chạm vào người nàng.
-Là giọng của Thùy… – Phương nghe thấy.
-La đi… la lớn nữa đi… ông sẽ khoái chí hơn!!…. hahaha – Tiếng cười của lũ “quỹ râu xanh”.
-Dừng lại!!
-Phương! – Thùy ngạc nhiên.
-Ô! Thêm một cô nàng xinh đẹp nữa!! muốn cùng hưởng lạc sao em!!? – Một tên quay lại nói với Phương.
-Thả cô ấy ra!! – Phương tức giận khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
-Không phải chuyện của cô em đừng xen vào!! – Chúng tham lam bắt đầu một vụ cưỡng hiếp. Chúng xé tan tành chiếc áo sơ mi Thùy đang mặt trên người. Nước mắt bắt đầu rơi trên má Thùy.
-Thả tôi ra!! Thả tôi ra!! – Thùy chống cự yếu ớt.
-Chúng bây!! Chán sống rồi!! – Phương chạy đến đấm mạnh vào tên khi nãy.
Hai tên kia buông Thùy ra, tiến đến “tay đôi” với Phương. Chỉ mấy phút sau, 3 tên đã xống xoài dưới đất. Phương bước đến cởi áo khoác của mình che bớt phần da thịt trống trãi trên người Thùy.
-Con nhãi, mày nhớ đó! – Một tên cứng miệng.
-Muốn ăn đòn sao?! Muốn thử karate lần nữa không?!– Phương thủ thế.
Cả 3 tên chạy bán mạng không dám quay đầu lại. Thùy vẫn chưa hết bàng hoàng, đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện này mà đặt biệt hơn người cứu cô lại là Phương.
-Cảm ơn Phương!! Nếu hôm nay không có Phương, Thùy đã…
Phương lau nhẹ nước mắt trên khóe mi Thùy. Lần đầu tiên cô thấy Thùy khóc, trong kí ức cô, Thùy là một người mạnh mẽ, cứng rắn… dù cô làm bất cứ điều gì tổn hại đến Thùy cũng chưa từng thấy điều này xảy ra.
-Đừng nói vậy!! Là Phương có lỗi với Thùy trước.
-Không ai có lỗi cả Phương ah!! Mà sao Phương đến đây?!
-Phương đến để “xin lỗi” Thùy!! – Phương khổ sở.
-Không sao đâu!! Thùy cũng đã sai mà!!
-Không! Là tại Phương vô lí, chính Phương là người đã tước đi học bổng toàn phần của Thùy để ra nông nỗi này. – Phương thành thật.
-Sao có thể?! – Thùy nghi ngờ.
-Ông ấy là ba Phương.
-…………. – Thùy quay đi.
-Phương xin lỗi!! Phương ít kỉ, Phương nhỏ nhen… – Phương tự trách mình.
-Đừng vậy Phương ah!!… đó là số phận của Thùy, Thùy không thể trách ai!! Nhưng Thùy vẫn còn cơ hội mà!! Phương đừng lo. – Thùy ngắt lời Phương
-Thùy… -Phương càng thấy mình có lỗi hơn.
-Hôm nay Phương cứu Thùy xem như mình hòa nhau!! Đừng tự trách nữa!!
-Cảm ơn Thùy!!
-Đây không giống tính cách của Phương lắm! –Thùy cười.
-Thùy vẫn còn sức để cười sao?!
-Không cười chẳng lẻ phải khóc?! Thùy không sao rồi mà!!
-Nhưng nếu…
-Đừng nhắc nữa!! – Thùy né tránh.
-Uh!! Mai Thùy đi học lại nha!! Phương sẽ nói với ba…
-Không cần đâu Phương!!… Thùy có thể làm được mà!!
-Không!! Đó là thứ mà Thùy xứng đáng có!
-Thùy không muốn người ta….
-Đừng từ chối Thùy ah!! Đó là do Thùy dùng năng lực của mình để có được chứ Phương không nói giúp Thùy đâu!
-Thùy!!….
-Đừng nói nữa! Phương đưa Thùy về.
-Uh!!…
Đi được một đoạn.
-Phương về đi, đã khuya lắm rồi!!
-Nhưng…
-Thùy không sao!!
-Uh!! Vậy Phương về trước.
-Uh! Cảm ơn Phương.
-Đừng cảm ơn nữa!!
-Tạm biệt



Nằm nơi gác vắng một mình Thùy nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, thật không ngờ rằng người cứu cô lại là “kẻ thù truyền kiếp”… người đã khiến cô khốn đốn, khổ sở suốt thời gian vừa qua. Giây phút ấy, Phương không còn là người kiêu căng, tự mãn, đắc ý và đáng ghét nữa, cô trở nên chính chắn, biết suy nghĩ và là một “anh hùng”.
-Thật không ngờ!!… Cảm ơn Phương! – Thùy bâng quơ.
Phương len lõi vào màng đêm nghĩ đến việc đã qua và chuyện vừa rồi.
-Phương xin lỗi!! là Phương đã làm mọi chuyện ra nông nỗi này!… Chính tay Phương đã hủy hoại tương lai tươi sáng của Thùy, Phương… Phương sẽ chuột lại lỗi của mình.
Một đêm thức trắng của cả hai… Ngày mới bắt đầu, tươi sáng hơn, rực rỡ hơn.
-Sao Phương đến đây?! –Thùy ngạc nhiên.
-Đến để chở Thùy vào trường.
-Để làm gì?!
-Học.
-Thùy đã nghỉ rồi!
-Thì bây giờ bắt đầu lại.
-Nhưng…
-Thùy quên điều Phương nói tối qua sau?!
-Thùy không quên nhưng…
-Đừng nhưng nữa!!… Phương không giúp Thùy, là bản thân Thùy cố gắng mà có thôi!
-Thùy…
-Làm thủ tục học lại Thùy nha!!
-……… -Thùy còn e dè.
-Lên đi.
Cả hai bắt đầu với một tình bạn mới.
-Cảm ơn Phương, Thùy đi trước đây! – Thùy xuống xe khi tới nơi.
-uh!….
-Sao hai người lại đi chung?! –Hà lên tiếng khi thấy “hiện tượng lạ”.
-Bạn bè đi chung không được sao?! – Phương với giọng của thường ngày.
-“bạn bè”?!
-Uh!
-Hôm nay có động đất hay sóng thần dzạ?!
-Chẳng động đất cũng chẳng sóng thần, thích thì đi cùng thôi!!
-Thật không đây!!? – Hà nghi ngờ.
-Không tin thì thôi! Tui lên lớp trước đây!
-Khoan đã! Chưa nói xong mà!
-…….. –Phương bỏ đi, để lại Hà với câu hỏi “tại sao?!”
Phương lên bụt cầm micro.
-Chào các bạn, hôm nay là ngày đầu tuần và cũng là ngày rất đặc biệt, các bạn đang thắc mắc đúng không nào?! Nhưng mình sẽ bật mí ngay bây giờ. Đó là… Chúng ta sẽ cùng chào đón sự trở lại của “cựu lớp trưởng” Trần Minh Thùy. –Tiếng vổ tay hoan nghênh của lớp. Bên cạnh đó cũng có nhiều ánh mắt kì thị. Phương tiếp.
-Thùy sẽ tiếp tục đảm nhiệm vị trí trước đó, các bạn có ý kiến gì không?!
-Mình không đồng ý –Tiếng của một bạn nữ cùng lớp.
-Bạn có thể nói lí do…?
-Nó không có tư cách làm lớp trưởng… – Ánh mắt khinh miệt nhìn Thùy
-Vì sao?!
-Nó chỉ là một đứa nhà quê, nghèo rớt mồng tơi đi học phải dựa vào tiền của người khác….
Thùy bỏ chạy ra khỏi lớp, những giọt nước mắt trực chờ rơi trên má, tủi cho phận mình hay đau đớn trước những cố gắng của mình không ai nhận thấy.
-Được rồi! – Phương ngắt lời người bạn khi nãy rồi tiếp.
-Mình xin lỗi trước nếu như có làm phật lòng các bạn về điều mình sắp nói ra, mong các bạn có thể bỏ qua! Mình biết hoàn cảnh Thùy không bằng phần đông lớp ta nhưng hơn nhau là ở sự cần cù, chịu khó, bạn ấy biết vượt qua khó khăn, biết tự mình phấn đấu… các bạn thì sao?! Đúng, Thùy được học ở đây là nhờ nhà tài trợ nhưng nó là do sự cố gắng học tập của bạn ấy mà có được còn chúng ta ngồi đây dựa vào tiền của ba mẹ, của người thân… không phải làm lụng cực khổ, vất vả… Hãy hỏi bản thân mình trước khi buông nên lời nói đó!… Nếu bạn cảm thấy mình đủ đức, đủ tài thì mình không có ý kiến.
-Mình…. – Người bạn khi nãy ậm ừ không thốt nên lời.
-Mời bạn ngồi xuống. Còn ai có ý kiến gì không?! Nếu không mình xin phép… còn bạn mình mong bạn sẽ có một lời xin lỗi với Thùy. – Phương bỏ đi, nói thế để giữ thể diện cho bạn vừa rồi và cũng đúng tác phong một người đứng đầu lớp. Nó như một lời đe dọa, chẳng ai không biết danh “Nguyễn Phương”.
-Bà muốn chết sao?! – Người bạn kế bên lo lắng nhìn người vừa rồi.
-Tui… – Người ấy run sợ.
Thùy chạy vô định hướng đến khi không chạy được nữa, cô dừng lại quỵ chân xuống thảm cỏ, chua xót quá, đau đớn quá!! Nghèo là tội sao?!
-Khóc đi! – Giọng của Phương.
-Thùy không nên ở đây nữa!
-Không đâu Thùy, chỉ là các bạn ấy không hiểu Thùy thôi!
-Thùy…
-Thùy phải chứng minh cho mọi người thấy chứ! Chưa đầy 24h Phương đã thấy Thùy khóc hai lần rồi đấy!! Khác quá với Thùy trước đó. – Phương lau khô nước mắt cho Thùy

Tình Yêu Diệu Kỳ - Chương 2
Bạn đã đọc truyện les Tình Yêu diệu kỳ chưa.Hãy đến với chúng tôi để cảm nhận được thế giới của những người đồng tính họ yêu nhau như thế nào nhé.


-Con người cũng có lúc yếu đuối mà!!
-Cho Thùy yếu đuối phút giây này thôi!!
-uh!…… – Thùy tựa đầu vào vai Phương như tìm chổ dựa cho tâm hồn bé bỏng của mình.
“Sao Phương có thể?!” người từ phía xa nhìn thấy cảnh vừa rồi, nghe lòng mình đau còn có chút gì ganh tị…
…………….
-Phương không cho phép ai xúc phạm Thùy cả, Vân hiểu không?!
-Vân xin lỗi!
-Người Vân xin lỗi không phải Phương, tốt nhất Vân nên xin lỗi Thùy, đừng để Phương làm chuyện không hay…
-Vân biết…
…………….
Một sự thay đổi đến “chóng mặt”, khiến nhiều người không hiểu tại sao, một năm học qua đi chóng vánh với nhiều điều không lí giải được.
-Thùy đến nhà Phương ở nha?! – Phương đề nghị.
-Tại sao?! Thùy vẫn sống tốt mà! Phương làm vậy Thùy ngại lắm!
-Phương chỉ muốn giảm bớt áp lực cho Thùy thôi! Thùy…
-Thùy hiểu, nhưng Thùy không muốn lợi dụng lòng thương hại của ai cả! Thùy vẫn còn đôi tay.
-Phương không có ý đó!
-Nếu không có ý đó thì đừng nhắc nữa.
-Phương… – Phương biết không thể thuyết phục Thùy nữa đành im lặng.
Tình yêu diệu kỳ – Phần 6

Động lực nào khiến Phương làm điều đó?! Thật khó hiểu ngay cả bản thân Phương cũng…
-Con về rồi!
-Ba có mời một người bạn của con đến đây dùng cơm, con lên phòng tắm rửa rồi xuống nhanh đi. Sắp tới giờ rồi!
-Hà hả ba?!
-Ba muốn cho con một bất ngờ…
-Dạ! “Làm gì bí mật giữ dạ! Ngoài Hà thì còn ai nữa?!” – Phương thầm nghĩ.
“tin…tin” chiếc xe bốn bánh đời mới đi tiến thẳng vào nhà Phương.
-Chào bác!! – Tiếng một chàng trai.
-Tốt! ra dáng đàn ông lắm! a… mà ba cháu có đến không?! – Ông Tùng vổ vai người con trai vừa chào mình.
-Dạ, ba cháu gửi lời xin lỗi đến bác do hôm nay có một cuộc họp quan trọng nên ba không đến được ạ!
-Không sao! Ba cháu về đây rồi thì còn nhiều cơ hội mà. Vào nhà đi cháu.
-Dạ
-Ba, mẹ cháu khỏe không?! Nói vậy nhưng cũng hơn 10 năm rồi không gặp
-Dạ, ba mẹ cháu vẫn khỏe. Ông bà có gửi ít quà biếu bác.
-Đến chơi là được rồi… cần chi…
-Cần… cần chứ bác!!
Phương bước phòng khách trong chiếc quần jien cùng áo sơmi màu nhìn về phía bàn ăn.
-Anh Kiên!… – Phương reo lên, ôm chầm lấy người vừa rồi
-Chào Phương! Trông em thật tuyệt vời.
-Anh vẫn thế!
-Không thế sao làm bằng em được…
-Anh này…
-Phương nó còn trẻ con lắm con ah!!Nhưng có khi thì cứ như bà cụ non vậy!
-Ba… – Phương ngại ngần.
Ba người họ huyên thuyên rất nhiều chuyện, cuối cùng cũng vào vấn đề chính.
-Thưa bác! Hôm nay con đến đây trước là thăm bác sau là để…
-Bác biết mà!! Bác và ba cháu cũng tính trước rồi! không mất “vợ” đâu! – Ông cười sau lời nói.
-“Vợ”… -Phương sặc nước.
-Em có sao không?!
-Xin lỗi! em không sao…
-Cuối năm nay Phương ra trường, bác và ba cháu sẽ tính chuyện của hai đứa.
-Ba… – Phương ngạc nhiên.
-Xin phép bác, cũng đã khuya rồi, cháu phải về để mai còn đến công ty phụ ba.
-Uh! Cháu về…
-Chào em…!!
Đợi Kiên lên xe ra về Phương mới có dịp nói chuyện với ba mình.
-Ba, chuyện vừa rồi là sao?!
-Chuyện gì?! A… – Ông Tùng dần hiểu. Rồi tiếp.
-Ba và bác Trung đã hứa với nhau từ trước sẽ làm đám cưới cho hai đứa khi trưởng thành.
-Ba! Bây giờ là thế kỉ 21 rồi, sao lại?!
-Ý con là gì?!
-Con không đồng ý…
-Con dám! Đó là lời hứa của người lớn, con muốn ba làm trò cười sao?!
-Dù gì đi nữa con cũng không đồng ý!
-Ba cấm!
-……….. –Phương bỏ chạy ra ngoài để lại ông Tùng trong phòng khách với nhiều suy nghĩ “ba chỉ muốn tốt cho con thôi!”
Phương chạy, chạy mãi không biết vô tình hay cố ý cô lại đến nhà Thùy nhưng phải gần 12h đêm Thùy mới về, Phương ngồi đó đợi đến mòn mõi rồi ngủ quên lúc nào không hay.
-Phương… Phương…
-Thùy về rồi hả?
-Sao Phương đến đây?!
-Phương không muốn về nhà!
-Tại sao?!
-Thùy không định cho Phương vào nhà hả?!
-Xin lỗi! Thùy quên mất, Phương vào đi…
Thùy gót một ly nước đưa cho Phương rồi tiếp.
-Bác Tùng biết Phương ở đây không?
-Không!
-Để Thùy gọi cho bác ấy!!
-Đừng, Phương không muốn ông ấy biết Phương ở đây.
-Được rồi!!… đã khuya rồi, chắc bác ấy cũng đã ngủ.
-Tối này Phương ngủ ở đây được không?!
-Ở đây?!
-Không được sao?!
-Không, tại chổ Thùy ở nhỏ quá!
-Không sao, Phương sẽ ngủ dưới sàn nhà.
-Thôi! Phương ngủ trên giường đi, Thùy sẽ ngủ dưới sàn.
-Phương…
-Được rồi! dù gì thì Thùy cũng quen với việc này mà.
Thùy lấy mền, gối chuẩn bị cho giấc ngủ.
-Thùy nè! Phương ngủ cùng Thùy nha!
-Sao dạ?!
-Không sao! Phương thấy mình cô đơn quá!
-Uh!!
Phương xuống nằm cùng Thùy.
-Thùy nè!
-Gì?!
-Phương có chuyện này muốn hỏi Thùy! – Phương ngồi dậy nhìn Thùy.
-Phương cứ hỏi…
-Thùy… Thùy có người yêu chưa?!
-Có…
-Cho Phương biết được không?!
-Phương đó!
-Hả?!
-Đùa thôi! Thùy chưa nghĩ đến điều đó!
-Làm Phương hết hồn!
-Có gì đâu mà hết hồn…
-Thì tưởng thật?!
-Thật thì sao?!
-Thì… có sao đâu??!
-Phương chưa trả lời Thùy “sao lại đến đây?”
-Ba Phương muốn Phương “lấy chồng”
-Hả?! Phương lấy chồng sao?!
-Có gì không được?!
-Phương làm “chồng người ta” thì có chứ ai dám làm chồng Phương. – Thùy đùa.
-Thật mà! Là một người bạn của ba Phương.
-Phương biết người ấy chứ?!
-Biết, vì người ấy cũng là bạn Phương.
-Tại sao Phương không đồng ý?!
-Phương…
-…. –Thùy chờ đợi.
-Phương đã yêu một người.
-…. Phương… – Thất vọng
-Phương không thể lấy anh Kiên như ý của ba…
-Sao Phương không nói với ba mình?!
-Phương không thể…
-Tại sao?!
-Ba Phương sẽ không chấp nhận.
-Tại sao?! Phương không nói sao ba Phương có thể chấp nhận?
-Phương…
-Người ấy có biết tình cảm của Phương không?!
-Không!
-Sao Phương không nói…?!
-Phương không thể nói!
-Thùy không hiểu…
-Vì người đó là…
-Là gì…?!
-Là một người con gái…
-……… – Ngỡ ngàng.
-Người ấy có chấp nhận Phương không bản thân Phương cũng chẳng biết, Phương lấy gì để ba chấp nhận.
-…….. Phương……
-Thùy có rời bỏ Phương không?!
-Thùy…
-Ngay cả Thùy cũng không thể chấp nhận thì sao…?!
-Đừng thế Phương ah!! Không gì là không thể mà!! Cố lên… Nhưng trước hết Phương phải nói tình cảm của mình với người ấy thì mới có thể quyết định được!
-Phương…
-Đã khuya rồi, Phương ngủ đi…
Phương không nói gì rồi len lõi vào giấc ngủ.
Tình yêu diệu kỳ – Phần 7

-“Phương rất muốn nói người Phương yêu là Thùy, Thùy có thể chấp nhận Phương không?!”
-“Phương ah!! Thùy phải làm sao?! Người Phương yêu là ai?! Là Hà phải không?! Thùy có thể giúp gì cho Phương khi bản thân Thùy cũng không biết Thùy phải làm gì?! Sao lại chớ trêu cảnh này!!…”
Trời về khuya se lạnh hơn như muốn khiêu khích con người, Thùy nằm gọn trong vòng tay Phương, cơ thể như cảm nhận được sự ấm áp, chở che làm Thùy chìm vào giấc ngủ sâu hơn. Ánh nắng ngày mới bắt đầu, Thùy như không muốn tỉnh dậy, mong cho thời gian ngừng lại ở giây phút này. Nhưng không Thùy còn việc phải làm.
-Alo… Chào bác, cháu là Thùy. Xin lỗi đã làm phiền bác.
-Cháu gọi cho bác có gì không?!
-Dạ, cháu gọi để báo với bác rằng, Phương ở nhà cháu từ tối qua ah! Do đêm qua đã quá khuya nên cháu sợ làm phiền bác.
-Cảm ơn cháu!!Bác gọi cho Hà nhưng con bé không biết, bác đang lo không biết phải làm thế nào?!
-Dạ không có chi đâu ah!! Phương suy nghĩ không thông nên mới vậy! bác đừng lo quá!
-Phương giận bác nên vài ngày nữa Phương sẽ không chịu về nhà đâu! Đành làm phiền cháu vậy!!
-Dạ!! cháu biết ah!!
-Cảm ơn cháu!
-Dạ! cháu chào bác ah!!
-Uh! Chào cháu!
Sau khi gọi cho ba Phương, Thùy đã quyết định làm một việc. Cô viết vài chữ trên tờ giấy để lại cho Phương rồi ra ngoài.
-Hà ơi!! – Thùy gọi.
-Thùy hả?! Tìm Hà có gì không?!
-Ah! Không có gì chỉ là Phương nhờ Thùy hẹn Hà tối nay 8h gặp ở công viên.
-Sao Phương không gọi cho Hà?!
-Do máy Phương hết pin, hôm nay lại không đi học nên nhờ Thùy nhắn dùm.
-Đêm qua Phương ở nhà Thùy hả?!
-Uh!! Thôi trể rồi, Thùy phải đi làm đây!!
-Hôm nay chủ nhật mà!
-Chủ nhật mới đông khách và cần đi làm sớm hơn.
-Uh!! Bye Thùy!
-Bye!!
“Mình làm vậy có đúng không?!… Sao có cảm giác tim mình nhoi nhói thế này?!…”
Phương tỉnh lật đồng hồ trên tay xem mấy giờ.
-Trời ah!! 2h chiều rồi sao?!
Phương thấy mình đau đầu, choáng váng, người thì nóng rang… rồi lại nằm thiếp đi. Có lẻ là do tối qua đợi Thùy.
-Đã gần 10h rồi mà Phương chưa đến nữa!! Bộ tính đùa với mình sao?! Quá đáng!! – Hà giận dỗi bỏ về, nhưng kịp cho Hà suy nghĩ “Chắc Phương đang ở nhà Thùy, đến đó hỏi cho ra lẽ…” Hà cho xe quay lại để đến nhà Thùy. Ngừng xe trước cổng nhà trọ nhìn vào phòng Thùy chẳng thấy ai cả ngoài một màu tối đen như mực, đẩy nhẹ cửa vào trong. “cửa không khóa”
-ý… – Hà hết hồn khi chân đụng phải vật gì. Cô với tay bật chiếc đèn ngủ lên.
-Phương… -Hà ngạc nhiên.
-Sao Phương nằm đây?! – Hà lay nhẹ Phương.
-Nóng quá! Chắc là sốt rồi… Thùy đâu nhỉ?! Quên mất, phải gần 12h Thùy mới về.
Hà lo lắng kéo mền đắp cho Phương rồi lấy khăn ấm lau người. Hà chạy đi mua thuốc sẵn tìm gì đó lót dạ cho Phương. Hà vừa đi thì Thùy cũng vừa về đến, hôm nay Thùy xin nghĩ buổi tối nhưng không về mà đi lang thang cho vơi nỗi đau phần nào đó. Thấy đèn sáng “chẳng lẻ, Phương chưa đi?!”, Thùy vội vào nhà.
-Phương… Phương… – Thùy lo lắng nhìn Phương mê man.
-Chết, Phương sốt rồi!… – Nhìn mãnh giấy khi sáng vẫn yên vị Thùy biết rằng Phương chưa đọc nó. “Gặp nhau 8h ở công viên nhé!”
Thùy vội chạy xuống bếp nấu ít cháo trắng rồi nước ấm cho Phương.
-Phương… Phương… dậy đi… – Trên tay Thùy cầm bát cháo nóng hổi.
-……….
-Chắc phải báo cho bác Tùng biết mới được. – Thùy để bát cháo lên bàn rồi chạy đi nhưng đã bị một bàn tay nắm lại.
-Đừng đi!… Thùy đừng bỏ rơi Phương…!! Phương cần Thùy chỉ cần Thùy…
-Phương không sao chứ?!
-Phương… “Phương yêu Thùy”…
Một thước phim quay chậm Thùy ngỡ ngàng nhìn Phương, như không tin những điều vừa nghe được.
-Chẳng phải người Phương yêu là Hà sao?!
-Phương chỉ xem Hà là bạn thôi!! Phương rất muốn nói, rất rất muốn nói… Phương yêu Thùy từ lần đầu gặp mặt Phương muốn làm Thùy chú ý đến Phương nhưng không ngờ lại… đến khi Phương nhìn thấy Thùy bị người ta ức hiếp Phương càng khẳng định rằng ngoài Thùy, Phương sẽ chẳng thể yêu ai được nữa… Đừng rời xa Phương, chấp nhận Phương được không?!
-Phương biết mình đang nói gì không?!
-………… -Không một lời đáp.
-Phương… Phương… -Thùy gọi, nhưng không có phản ứng từ Phương, Thùy chạy ra ngoài.
-Hà… – Thùy ngạc nhiên khi thấy Hà đang tựa cửa.
-Hà đến để đưa thuốc cho Phương. – Đưa gói cầm trên tay Hà bỏ chạy trong màng đêm cùng những giọt nước mắt.
-Hà… Hà… – Thùy không biết phải làm thế nào nữa! chỉ đành cho Phương hạ sốt rồi tính tiếp.
“két….” Tiếng thắng xe nhưng đã quá muộn, chiếc xe đã tông thẳng vào Hà, cô ngã xuống nền đường. Người lái xe vội bế cô vào bệnh viện.
-Cô ơi!! Cô ơi! Tỉnh lại đi… – Người thanh niên lo lắng.
Đã hơn 2h sáng, Thùy mệt mỏi gục đầu bên cạnh Phương. Phương dần tỉnh lại, cơn sốt đã hạ. Phương đưa tay vuốt tóc Thùy, nhìn cô lúc này thật đáng yêu, như một thiên thần trong truyện tranh.
-Xin lỗi! đã làm Thùy tỉnh giấc.
-Không sao!! Phương thấy sao rồi?!
-Phương khỏe hơn rồi!… Cảm ơn Thùy.
-Có gì phải cảm ơn chứ!!
-Thùy!
-Có chuyện gì hả?!
-Thùy có chấp nhận Phương không?!
-Chấp nhận gì chứ?!
-Chấp nhận tình cảm của Phương.
-Không phải Phương mê man nên nói vậy sao?!
-Phương thật tâm đấy!!
-Thùy…
-…….. – Phương chờ đợi.

Bạn có thể yêu đơn phương một người , hay bạn có thể đối diện với người ta và bộc lộ hết cảm xúc thực trong lòng mình, tình yêu là nới chứa nhiều cảm xúc thăng trầm, nhưng nó vẫn tồn tại trong cuộc sống của chúng ta.Cuộc đời đơn giản chỉ là 1 chuỗi các sự lựa chọn.thứ mà nhất định sẽ đến lúc chúng ta phải nhìn lại, tình yêu không dành cho ai khi người đó không biết vượt qua những khó khăn để vưỡng bước trên đường đời.Vậy chúng ta hãy chọn sao cho sau này khi nhìn lại, bạn k cảm thấy hối hận chứ đừng lựa chọn chỉ vì lúc đó bạn thấy hợp lí. 

Mời bạn đón đọc chương 3 truyện les "Tình yêu diệu kỳ", bạn cũng có thể đọc lại chương 1 truyện les "Tình yêu diệu kỳ" để có thể hiểu thấu tâm trạng của từng nhân vật trong truyện mà mỗi người les đều có những tâm trạng phức tạp riêng.




Thứ Năm, 5 tháng 6, 2014

Tình Yêu Diệu Kỳ - Chương 1

Xin chào tất cả các bạn hôm này mình sẽ kể cho các bạn nghe chương 1 truyện les "Tình yêu diệu kỳ" kể về một thiên thần bốc lửa trong truyện les với trái tim nhân hậu, nụ cười duyên dáng, giong nói trìu mếm thân thương, không để chờ cho các bạn chờ lâu nữa chúng ta bắt đầu thôi nhé!

-Bắt đầu thôi!!
Hôm nay là ngày đầu tiên nàng bước vào cánh cửa Đại Học, người chúc mừng nàng là vị sơ ở thánh đường, là trẻ mồ côi không nơi nương tựa… nàng dùng nghị lực, dùng sự lạc quan, yêu đời để bước tiếp trên con đường học vấn. Là ai ư!? Nàng là một cánh “hoa dại” ven đường nhưng sức sống thật mãnh liệt, không gì có thể dặp tắt được niềm tin vào ngày mai tươi sáng từ nơi nàng. Nàng đến trường với chiếc xe đạp củ mèm vừa mua ở một hiệu cầm đồ với giá trị chưa được 200 ngàn nhưng đó là tài sản đáng giá duy nhất của nàng lúc bấy giờ. Lật đật đạp xe hơn 30 phút mới tới trường, trường gì ư?! “Đại Học Ngoại Thương”, một trường Đại Học có tiếng ở Thành Phố này. Không những vì chất lượng giảng dạy mà còn vì sinh viên của trường đa phần đều là con gia đình khá giả. Còn nàng chỉ là “trẻ mồ côi”, tiền đâu nàng đóng học phí ư?! Là do sự cố gắng học tập để lấy học bổng toàn phần và đôi bàn tay làm việc không mệt mỏi. Đáng nể không?! khi nàng là Thủ Khoa của trường năm nay với tổng số điểm là “30”. Nàng đang đứng trước cổng trường, nơi mà mỗi đêm nằm mơ nàng đều mong thấy nó. Đang nghĩ về mọi thứ có một ai đó va chạm mạnh vào nàng làm nàng ngả xuống đất cùng chiếc xe.
-Không thấy đường hả?! Không vào thì để người ta vào chứ?! – Tiếng nói từ một người con gái.
-Cô nói gì?! Ai không thấy đường là cô va vào tôi mà còn lớn giọng hả?! không biết xin lỗi sao?! – Người con gái đứng lên phủi bụi trên người nhưng cũng đã lắm lem chiếc áo đồng phục mới cô đang mặt
-Là cô cản đường tôi! Người xin lỗi phải là cô chứ?!
-Nói vậy mà nghe được hả?! Cô xin lỗi không?!
-Không! Tôi không có lỗi! người xin lỗi là cô!
-Đã sai mà còn lớn giọng ngang ngược…
-Con nhãi này…
-Cô nói ai là con nhãi?!
-Ăn mặc thế kia không là con nhãi chứ con gì?!
-Cô tốt lắm sao?! Đi học chứ đâu phải làm lễ cưới… ăn mặc chẳng giống ai! – Nàng nhìn vào người trước mặt “bụi” không thể tưởng.
-Mặc kệ tôi, không có cô ganh tị sao?!
-Không tranh cãi với cô nữa, xem như tôi kém may mắn…
-Khoan đã, cô phải xin lỗi tôi!!
-…. – Cô xem như không nghe thấy gì mặc cho cô nàng chanh chua kia dặm chân tức giận.
-Cô đợi đó! – Một lời hăm dọa.
Sau những lời phát biểu của Hiệu Trưởng, khách mời… để chào đoán tân sinh viên đến phần trao học bổng cho Thủ Khoa trường năm nay.
-Xin mời bạn Trần Minh Thùy lên nhận học bổng toàn phần của trường năm nay dành cho Thủ Khoa với số điểm tuyệt đối và Kính mời thầy hiệu trưởng trường lên trao học bổng cho bạn. – Tiếng của MC.
Mọi người đang trông chờ xem Thủ Khoa của trường năm nay là ai?! Nàng bước lên sân khấu trước những ánh mắt thán phục vì số điểm tuyệt đối mà nàng có được trong kì thi vừa rồi nhưng cũng chẳng ít kẻ trề môi, chê bai.
-Là cô ta… Đáng ghét!! – Tiếng một người khi nhìn thấy nàng trên sân khấu.
-Chúc mừng em! – Thầy hiệu trưởng bắt tay trao nàng bằng khen, học bổng và một đóa hoa.
Mọi người vổ tay khi trao phần thưởng được cho nàng.
-Cảm ơn Thầy và bạn Trần Minh Thùy và sau đây là hai Á Khoa của trường với 29,5 điểm có được là bạn Lâm Anh Hào và bạn Nguyễn Phương. Mời ông Nguyễn Bá Tùng đại diện phụ huynh học sinh Trường lên trao phần thưởng, bằng khen và hoa cho hai bạn. – Giọng MC vang lên.
-Sao khác xa thế?! Lúc nãy ăn mặc chẳng giống ai giờ lại…?! – Nàng nhìn thấy người đụng mình khi nãy là một trong hai Á khoa.
-Cảm ơn ông và hai bạn!! Sau đây là phần văn nghệ của các bạn khóa trước dành tặng cho các Tân Sinh Viên cùng hội trại thường niên của trường. Mời các bạn thưởng thức.
Cuối cùng buổi lễ cũng kết thúc. Nàng đi đến để lấy xe ra về thì gặp phải “oan gia” vào sáng nay. Nàng chỉ nhìn người đối diện hờ hửng rồi bước tiếp.
-Cô đui hả?! – Một câu quen thuộc.
-……. – Xem như không nhìn thấy.
-Bị câm hay điếc hả?!
-……… – Vẫn không mở lời.
-Cô… – Tức tối đến tột cùng.
-……… – Nàng vẫn thản nhiên.
-Tôi không cho cô đi! – Người ấy giữ xe Nàng lại.
-Cô đừng vô lí quá! Cô muốn gì?! – Nàng không nhịn được nữa.
-Xin lỗi tôi!! –Dứt khoát
-Cô bị bệnh hoang tưởng hả?! người có lỗi là cô chứ không phải tôi!!
-Cô… -Máu đang dâng lên não
-Muốn đánh tôi sao?!
-Cô…
-Cô thử chạm vào tôi xem?! Tôi không giàu có bằng cô nhưng cũng chẳng dễ bị người ta ăn hiếp đâu! –Nàng không vừa.
-Cô…
-Hoặc cô để tôi đi hoặc tôi sẽ mời bảo vệ đến. – Nàng cứng rắn.
-Cô… – Lại một lần nữa Phương phải nuốt cục tức vào người, để yên cho nàng đi.
Nàng mỉm cười bước đi, để lại đó gương mặt chẳng hay ho gì?!

Tình Yêu Diệu Kỳ - Chương 1

-Hôm nay nếu không có ba mình tham dự, con nhãi đó sẽ biết tay mình. – Phương tức tối đặp tay mạnh vào tường.
Nàng ngây ngô hát vu vơ để quên đoạn đường xa đầy mệt mỏi để về “nhà” rồi bổng nghĩ tới người lúc sáng.
-Cũng xinh đấy chứ?!con nhà giàu lại học giỏi nhưng sao lại dữ giằn đến vậy… người gì mà vô lí không chịu nỗi… – nàng lắc đầu với những suy nghĩ vừa rồi.
Tình yêu diệu kỳ – Phần 2

Phương ra về với cơn tức hừng hực, bóc hỏa lên tới đỉnh điểm. Về đến nhà.
-Điếc hết rồi sao?! Hay chết hết rồi?! – Phương tức tối chút giận lên người quản gia của mình vì mở của chậm.
-Ai dám chọc tức con gái cưng của ba vậy?! – Ông Tùng lên tiếng khi nhìn thấy ngọn lửa trong mắt Phương
-Là… mà thôi! Con lên phòng đây?!
-Không ăn cơm sao?!
-Không! Con muốn mình hạ hỏa! – Phương bỏ đi mà không nhìn lại.
Ông Tùng lắc đầu với tính khí con mình. Mẹ Phương mất sớm nên tất cả tình thương ông đều giành cho cô, ông càng yêu thương hơn khi cô là đứa con có hiếu, rất nghe lời và đặc biệt cô luôn làm ông hãnh diện vì kết quả học tập, khả năng ứng xử và trí thông minh của mình… bằng chứng là chỉ thua Thủ Khoa đúng 0,5 điểm. Nhưng có một khuyết điểm rất lớn là ngang nghạnh, ương bướng ngoài ông ra cô chẳng sợ ai cả.
-Bà qua nhà tui ngay đi! Tui sắp chết vì tức rồi! – Phương nói điện thoại với một người bạn.
-Ai dám làm bà “bóc hỏa” thế?! Bộ chán sống hả?!
-Bà qua đi rồi tui nói!
-Được rồi!! 30’ nữa tui sẽ có mặt ở nhà bà!
-Làm gì mà 30’ giữu dạ?! 15’ thôi!
-Chị của em ơi!! Em mới về tới nhà cũng cần cho em tắm chứ?!
-Nhà bà qua nhà tui mất 10’, đi tắm 5’… 15’ bà phải có mặt.
-Trời ah!! – Người bạn ấy thảm thiết khi nghe lời phân tích của Phương.
-Tui đợi đó! – Phương cúp máy.
-Khoan đã! Alo alo… đúng là… – một tiếng thở dài.
-Mẹ! con qua nhà nhỏ Phương đây!
-Làm gì gấp vậy! con mới về mà ăn cơm rồi hãy đi!
-Thôi khỏi đi mẹ! Con đi đây!!
Xe cô bon bon trên đường, 15’ có mặt tại nhà Phương.
-Chào bác!!
-Hà, mới tới hả cháu?!
-Dạ!! Phương đâu bác?!
-Con bé đang trên phòng ấy, con lên với Phương đi!!
-Dạ! cháu xin phép. – Hà cung kính.
“cốc cốc”
-Vào đi!
-Đại tiểu thư của tôi, ai làm cô giận thế?!
-Bà trể giờ rồi nha!!
-Trời ah! Tui chỉ thay đồng phục thôi đó!! Chưa kịp ăn cơm nữa.
-Lát nữa ăn ở nhà tui!
-Vậy phải được hok?! Mà ai cả gan làm bà như “la sát” dạ?!
-Còn ai hoài con nhỏ Thủ Khoa.
-Ý trời! mới đây mà… hay là bà ghét nó vì chiếm vị trí “quán quân” với bà?!
-Tui cóc cần thứ đó, lúc sáng tui gặp nó trước cổng trường rồi có chút va chạm mà nó không xin lỗi tôi! Còn nói giọng tay đôi với tôi nữa!
-Ai va vào ai?!
-Tui va vào nó! –Phương thành thật.
-Bà đụng người ta mà không xin lỗi còn này nọ nữa!! vậy mà còn ở đây “đốt lửa” nữa!!
-Tại sao nó không tránh tui?!
-Bà chạy xe tayga còn người ta thì dắt xe đạp, bà phải tránh người ta chứ!!
-Không cần biết! nó phải xin lỗi tui… nếu không thì…
-Không thì sao?!
-Bà đợi mà xem…
-Thôi được rồi!! Ăn cơm đi, tui sắp siểu vì đói rồi!!
-Bà… vẫn chứng nào tật nấy!! Ăn cho dữ dzô rồi thành heo cho coi!!
-Kệ tui! Đói chẳng lẻ hok cho ăn!!…
-ah!! Tui vừa nghĩ ra một biệt danh cho con nhỏ đó!!
-Là gì?!!
-“Heo đất”
-Ý! Đụng chạm ah nha!
-Mệt bà quá! tui đâu có nói bà!!
-……….. – Một cái lắc đầu, “bó tay”
-Bà giúp tui điều tra xem nó học nghành gì?! ở đâu? Làm nghề gì?!….
-Dạ em biết rồi!! đây đâu phải là lần đầu tiên… nói nhiều!! –Hà ngắt ngang lời Phương.
-Biết thì tốt… “Đợi đó mà xem, heo đất.”
Nàng vừa xin được việc làm ở quán coffee ngang trường. Vừa tiện cho việc học vừa đi lại dễ dàng. Lại một ngày mới bắt đầu, ngày đầu tiên lên lớp học nàng lại gặp rắc rối.
-Chào “heo đất”!! – Tiếng của Phương.
-Cô điếc hả?! – Phương tức tối kéo Nàng lại.
-Cô muốn gì nữa đây?!
-Sao tôi gọi cô mà cô không quay lại?!
-Tại sao?! Thứ nhất tui không phải là “heo đất”, thứ hai tui không phải là “cô”… Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Trần Minh Thùy chứ không phải như những gì cô đã gọi.
-Cô…
-Còn gì nữa không?! Nếu không tôi vào lớp trước đây!!
-Cô đừng đắc ý quá!! rồi cô sẽ biết tay tôi! –Một lần nữa Phương hâm dọa.
-Tôi đợi!! bye!!
-Cô… – không nói nên lời nữa.

Người bi quan luôn tìm thấy những gì khó khăn trong mọi cơ hội.
Người lạc quan luôn nhìn được những cơ hội trong từng khó khăn.

Hãy luôn sống trong những niềm vui, chứ không phải là những phiền toái, và bạn sẵn sàng đương đầu với những gì sẽ đến. Trong bãn hẳn sẽ luôn có quá nhiều câu hỏi, hoài nghi.... Nhưng hãy hieur, hãy dũng cảm và bạn sẽ là người trưởng thành mạnh mẽ.Chúc các bạn vượt qua những điều khó khăn trong cuộc sống, hãy vững tin và bước về phía trước nhé bạn.

Mời bạn đón đọc chương 2 truyện les "Tình yêu diệu kỳ"
>> Truyện les Touhou – Honnou chương 3

\