Thứ Sáu, 6 tháng 6, 2014

Tình Yêu Diệu Kỳ - Chương 2

Để tiếp theo chương 1 truyện les " Tình yêu diệu kỳ ".Hôm nay chúng tôi xin kể tiếp chương 2 để cho các bạn theo dõi.

“Không sao!! Sẽ sớm thôi! “Lớp Đại Học Ngoại Thương” tôi sẽ bắt cô chịu hậu quả về những điều vừa rồi!! Mình cùng lớp mà!!” –Phương đắc trí.
Vào lớp Phương lựa chổ ngồi cạnh Thùy, để làm gì nhỉ?! Không hiểu nỗi con người này nữa. Giảng viên bước vào lớp để giới thiệu sơ lược về ngành học cũng như những điều cần biết khi vào đây.
-Tôi cần các bạn bầu cho tôi một dàn ban cán sự – Tiếng của giảng viên.
-Thưa cô!! Lớp chúng ta có một Thủ Khoa và Á Khoa nên để hai bạn này làm lớp trưởng và lớp phó để nâng cao việc học tập của lớp!! – Tiếng một sinh viên.
-Các bạn khác nghĩ thế nào?!
-Chúng em tán đồng ý kiến đó… – Lớp đồng thanh.
-Được! mời hai em lên đây giới thiệu về bản thân để tiện cho việc trao đổi sau này.
-Vâng!! –Hai người cùng lên bục, “oan gia” mà “hợp tác” sao?! Khó tin!
Qua hai phần giới thiệu. Giảng viên tiếp.
-Chúng ta đang ở chế độ dân chủ, các bạn có quyền nói những suy nghĩ của mình, đồng ý hoặc không đồng ý hoặc tự ứng cử.
-Chúng em đồng ý.
-Được! vậy Thùy sẽ làm lớp trưởng lớp ta còn Phương sẽ làm lớp phó hai em sẽ kim Bí thư và Phó bí thư của lớp. Việc còn lại là tìm ra một Phó Đời Sống và Phó Văn Thể Mĩ.
Sau buổi họp mặt đầu tiên Phương vẫn không cam tâm về việc vừa rồi, “heo đất, giỏi lắm!!”. Thùy bắt đầu với công việc một tiếp viên vào buổi tối. Vô tình.
-Bà không cần điều tra nữa!! tui biết rồi.
-Biết gì?!
-Heo đất đó!!
-Bạn ấy học ở lớp nào?! Làm gì? ở đâu?!
-Học chung lớp với tui, còn làm gì, ở đâu? Bà sẽ biết ngay!
Nhìn thấy một tiếp viên đi đến bàn mình, Phương nhanh giọng.
-Tới rồi đấy!!
-Gì?! – Hà nhìn chăm chú vào người trước mặt
-Hai cô dùng gì ah!! –Thùy cầm menu đem đến cho hai vị khách mới vào.
-Cho tôi một coffee, một sinh tố dâu. – Phương lên tiếng.
Thùy không nói gì chỉ làm tròn nghĩa vụ của mình với khách hàng thôi! Cô đem hai ly nước đặt trên bàn.
-Khoan đã!! – Phương đứng lên cố tình làm ly café đổ vào người Thùy.
-Cô!! – Động thái của Phương khiến Thùy bất ngờ và áo thùy hứng chọn ly café
-Xin lỗi!! tôi lỡ tay… – Phương giả vờ, cố tình lau người cho Thùy để vươn vãi vết bẩn nhiều hơn.
-Không sao!! Để tôi vào nhà vệ sinh là được rồi! – Thùy cố giằn cơn giận vì cô không muốn mất công việc này.
-Bà, cao tay thiệt đó!! – Hà khen Phương.
-Hahaha!!… vậy mới được chứ!! Nó sẽ khổ dài dài.
-Bà thiệt là… hả giận rồi bây giờ về được chưa?!
-Bà về trước đi…
-Bà muốn làm gì nữa!!
-Mai tui sẽ cho bà biết
-Uh!! Bye bà…
Hết giờ làm việc đã hơn 11h đêm, Thùy lật đật với chiếc xe đạp của mình về nơi cư ngụ. Cô đâu hay có kẻ đang dám sát mình. Cuối cùng cũng đến nơi, cô mở cửa vào nhà thì một chiếc xe vụt qua mặt cô như một “lời chào”
“Cô đợi đấy!!” – Phương thầm nghĩ.
Thùy không quan tâm đến điều đó, cô chỉ đang nghĩ “Chẳng lẽ, con nhà giàu đều như thế!!?”, cô ngán ngẫm nhìn chiếc áo của mình. “Không biết tẩy thế này có ra hết vết bẩn không nữa!!”
Một ngày nữa lại đến, Thùy mệt mỏi nhưng vẫn cố nở nụ cười chào ngày mới và bắt đầu với công việc tất bật.
-“Heo đất” sao rồi?! tẩy áo ra chứ?!
-Mình nói tiếng Việt bạn nghe không hiểu hả?! Mình tên Thùy hoặc gọi mình là lớp trưởng cũng được.
-Cô… ồ không sao!! Áo Thùy giặc ra chứ?! Có cần mình mua áo mới đền cho không?!
-Cám ơn đã quan tâm!! Mình đi trước nhé! –Thùy ném nụ cười hờ rồi bước vào lớp.
-“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, từ từ…”
Hết lần này đến lần khác Phương tìm cách làm khó Thùy, khiến Thùy phải bỏ công việc ở quán café để tránh việc làm phiền đến chủ quán. Cô nhận công việc dạy kèm cho trẻ cho một gia đình khá giả mà lần này cả Phương cũng không biết. Không những thế Phương lôi kéo bè phái trong lớp chống đối Thùy khiến Thùy khốn khổ, lao đao mấy phen, rồi Thùy nghĩ rằng: “Có lẽ vì mình làm chạm đến lòng kiêu hãnh của bạn ấy, tốt nhất thì… phải làm vậy thôi!!” Vào giờ ra chơi. Thùy đã quyết định
-Chào các bạn!! Mong các bạn có thể cho mình ít phút để nói chuyện với nhau… sau hơn 3 tháng mình học tập cùng nhau, hoạt động và nhiều thứ khác, mình cảm thấy mình không đủ tài để tiếp tục làm “đầu sào” của lớp, hôm nay mình xin được “từ chức” và mong các bạn có thể bầu chọn một người giỏi hơn mình để giúp lớp đi lên!!
-Tại sao?! – Phương phản đối.
-Không sao cả! mình chỉ cảm thấy mình không đủ sức…
-Mình không đồng ý… -Phương kì lạ.
-Nhưng mình đã quyết và xin ý kiến của đoàn trường, bạn sẽ kim vị trí này đến khi bầu chọn được người lãnh đạo lớp. – Thùy quả quyết.
Không nói được gì nữa, Phương đành im lặng nhìn Thùy bước ra khỏi lớp trong sự hụt hẫn khó tả mặc dù đó là điều cô muốn… đến khi ra về.
-Chỉ cần Thùy xin lỗi tôi! Mọi chuyện sẽ cho qua hết – Phương chanh chua.
-Phương nói gì?!
-Xin lỗi tôi!
-Về điều gì?!
-Tôi không cần biết, Thùy phải xin lỗi tôi!
-Tôi không có “lỗi” sao phải “xin”?! vì chuyện cỏn con ngày khai giảng sao?!
-Đúng!!
-Vì chuyện đó mà Phương trả thù tôi, khiến tôi phải bỏ việc, khiến tôi khó xử, khiến tôi dở khóc dở cười thời gian qua sao?!
-Phải!!- Phương ấu trĩ.
-Phương quá đáng lắm!! Tôi đã làm theo ý muốn của Phương, mất việc, không làm lớp trưởng, Phương còn muốn gì nữa!?
-Xin lỗi tôi!!
-Tôi không có lỗi!! Chẳng lẽ con nhà giàu như Phương luôn như vậy?! thích kiếm chuyện với người khác!!… Tôi sẽ không xin lỗi Phương!! Dù là gì đi nữa!!
-Thùy…
-Tôi về trước đây!!
-“cô ta dám”… được “học bổng toàn phần” đúng không?! Tôi sẽ khiến cô phải bỏ học.
Tình yêu diệu kỳ – Phần 4

Về đến nhà.
-Ba! Con có chuyện muốn nói.
-Chuyện gì mà nghiêm túc vậy con gái cưng?!
-Con muốn ba không hỗ trợ học bổng toàn phần cho thủ khoa năm nay.
-Tại sao?! Con bé đó đắc tội với con sao?!
-Con muốn nó buộc phải thôi học!!
-Con gái ah!! Con quá đáng rồi! Con bé đó thật sự rất giỏi, con nên học hỏi nhiều ở người ta!
-Con không cần biết!! hoặc ba không hổ trợ cho nó hoặc con thôi học?!
-Con…
-………….. –Cô bỏ lên phòng mà không một lần quay lại.
Ba cô đấm tay vào bàn tức giận.
-Nuông trìu riết sinh hư mà!!
Ông cũng không còn cách nào khác là làm theo điều con gái mình muốn. Ông lấy lại học bổng sau học kì I, Thùy không biết tại sao?! Cô dở khóc, dỡ cười xin bảo lưu kết quả sau kì thi. Đành phải làm việc để tích góp tiền học lại. Chua chát cho sô phận mình. Khi mọi người đang mãi mê trên giảng đường cô phải quần quật với công việc chạy bàn, phụ bếp… Chắc Phương sẽ đắc ý lắm vì đã được như ý muốn nhưng không?! Phương thấy thiếu điều gì đó lớn lao lắm! Cô nhận thấy mình đã sai, vì những điều mình đã làm… không đơn thuần là một lời xin lỗi của Thùy mà vì lòng kiêu hãnh, tự ái… đã biến cô thành người như thế!! Cô quyết định tìm đến Thùy.
-Cô em!! Sao về khuya vậy?! –Giọng một trong 3 tên lưu manh.
-………… -Không một lời đáp.
-Mày không nghe ông mày hỏi hả?!
-……….. – Thùy vẫn thản nhiên.
-Con này…mày muốn chết hả?! – Tên kia kéo Thùy lại.
-Các anh muốn gì?!
-Muốn mày…!! – Siết chặt Thùy hơn.
-Vô lại!! thả tôi ra, nếu không tôi la lên đó!!
-La đi… dù mày la gát cổ họng cũng chẳng ai dám xen vào chuyện của mấy ông đâu – Một tên khác lên tiếng.
-Các anh… thả tôi ra… cứu tôi với… cứu tôi với… – Thùy la lên khi bàn tay thô bạo đã chạm vào người nàng.
-Là giọng của Thùy… – Phương nghe thấy.
-La đi… la lớn nữa đi… ông sẽ khoái chí hơn!!…. hahaha – Tiếng cười của lũ “quỹ râu xanh”.
-Dừng lại!!
-Phương! – Thùy ngạc nhiên.
-Ô! Thêm một cô nàng xinh đẹp nữa!! muốn cùng hưởng lạc sao em!!? – Một tên quay lại nói với Phương.
-Thả cô ấy ra!! – Phương tức giận khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
-Không phải chuyện của cô em đừng xen vào!! – Chúng tham lam bắt đầu một vụ cưỡng hiếp. Chúng xé tan tành chiếc áo sơ mi Thùy đang mặt trên người. Nước mắt bắt đầu rơi trên má Thùy.
-Thả tôi ra!! Thả tôi ra!! – Thùy chống cự yếu ớt.
-Chúng bây!! Chán sống rồi!! – Phương chạy đến đấm mạnh vào tên khi nãy.
Hai tên kia buông Thùy ra, tiến đến “tay đôi” với Phương. Chỉ mấy phút sau, 3 tên đã xống xoài dưới đất. Phương bước đến cởi áo khoác của mình che bớt phần da thịt trống trãi trên người Thùy.
-Con nhãi, mày nhớ đó! – Một tên cứng miệng.
-Muốn ăn đòn sao?! Muốn thử karate lần nữa không?!– Phương thủ thế.
Cả 3 tên chạy bán mạng không dám quay đầu lại. Thùy vẫn chưa hết bàng hoàng, đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện này mà đặt biệt hơn người cứu cô lại là Phương.
-Cảm ơn Phương!! Nếu hôm nay không có Phương, Thùy đã…
Phương lau nhẹ nước mắt trên khóe mi Thùy. Lần đầu tiên cô thấy Thùy khóc, trong kí ức cô, Thùy là một người mạnh mẽ, cứng rắn… dù cô làm bất cứ điều gì tổn hại đến Thùy cũng chưa từng thấy điều này xảy ra.
-Đừng nói vậy!! Là Phương có lỗi với Thùy trước.
-Không ai có lỗi cả Phương ah!! Mà sao Phương đến đây?!
-Phương đến để “xin lỗi” Thùy!! – Phương khổ sở.
-Không sao đâu!! Thùy cũng đã sai mà!!
-Không! Là tại Phương vô lí, chính Phương là người đã tước đi học bổng toàn phần của Thùy để ra nông nỗi này. – Phương thành thật.
-Sao có thể?! – Thùy nghi ngờ.
-Ông ấy là ba Phương.
-…………. – Thùy quay đi.
-Phương xin lỗi!! Phương ít kỉ, Phương nhỏ nhen… – Phương tự trách mình.
-Đừng vậy Phương ah!!… đó là số phận của Thùy, Thùy không thể trách ai!! Nhưng Thùy vẫn còn cơ hội mà!! Phương đừng lo. – Thùy ngắt lời Phương
-Thùy… -Phương càng thấy mình có lỗi hơn.
-Hôm nay Phương cứu Thùy xem như mình hòa nhau!! Đừng tự trách nữa!!
-Cảm ơn Thùy!!
-Đây không giống tính cách của Phương lắm! –Thùy cười.
-Thùy vẫn còn sức để cười sao?!
-Không cười chẳng lẻ phải khóc?! Thùy không sao rồi mà!!
-Nhưng nếu…
-Đừng nhắc nữa!! – Thùy né tránh.
-Uh!! Mai Thùy đi học lại nha!! Phương sẽ nói với ba…
-Không cần đâu Phương!!… Thùy có thể làm được mà!!
-Không!! Đó là thứ mà Thùy xứng đáng có!
-Thùy không muốn người ta….
-Đừng từ chối Thùy ah!! Đó là do Thùy dùng năng lực của mình để có được chứ Phương không nói giúp Thùy đâu!
-Thùy!!….
-Đừng nói nữa! Phương đưa Thùy về.
-Uh!!…
Đi được một đoạn.
-Phương về đi, đã khuya lắm rồi!!
-Nhưng…
-Thùy không sao!!
-Uh!! Vậy Phương về trước.
-Uh! Cảm ơn Phương.
-Đừng cảm ơn nữa!!
-Tạm biệt



Nằm nơi gác vắng một mình Thùy nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, thật không ngờ rằng người cứu cô lại là “kẻ thù truyền kiếp”… người đã khiến cô khốn đốn, khổ sở suốt thời gian vừa qua. Giây phút ấy, Phương không còn là người kiêu căng, tự mãn, đắc ý và đáng ghét nữa, cô trở nên chính chắn, biết suy nghĩ và là một “anh hùng”.
-Thật không ngờ!!… Cảm ơn Phương! – Thùy bâng quơ.
Phương len lõi vào màng đêm nghĩ đến việc đã qua và chuyện vừa rồi.
-Phương xin lỗi!! là Phương đã làm mọi chuyện ra nông nỗi này!… Chính tay Phương đã hủy hoại tương lai tươi sáng của Thùy, Phương… Phương sẽ chuột lại lỗi của mình.
Một đêm thức trắng của cả hai… Ngày mới bắt đầu, tươi sáng hơn, rực rỡ hơn.
-Sao Phương đến đây?! –Thùy ngạc nhiên.
-Đến để chở Thùy vào trường.
-Để làm gì?!
-Học.
-Thùy đã nghỉ rồi!
-Thì bây giờ bắt đầu lại.
-Nhưng…
-Thùy quên điều Phương nói tối qua sau?!
-Thùy không quên nhưng…
-Đừng nhưng nữa!!… Phương không giúp Thùy, là bản thân Thùy cố gắng mà có thôi!
-Thùy…
-Làm thủ tục học lại Thùy nha!!
-……… -Thùy còn e dè.
-Lên đi.
Cả hai bắt đầu với một tình bạn mới.
-Cảm ơn Phương, Thùy đi trước đây! – Thùy xuống xe khi tới nơi.
-uh!….
-Sao hai người lại đi chung?! –Hà lên tiếng khi thấy “hiện tượng lạ”.
-Bạn bè đi chung không được sao?! – Phương với giọng của thường ngày.
-“bạn bè”?!
-Uh!
-Hôm nay có động đất hay sóng thần dzạ?!
-Chẳng động đất cũng chẳng sóng thần, thích thì đi cùng thôi!!
-Thật không đây!!? – Hà nghi ngờ.
-Không tin thì thôi! Tui lên lớp trước đây!
-Khoan đã! Chưa nói xong mà!
-…….. –Phương bỏ đi, để lại Hà với câu hỏi “tại sao?!”
Phương lên bụt cầm micro.
-Chào các bạn, hôm nay là ngày đầu tuần và cũng là ngày rất đặc biệt, các bạn đang thắc mắc đúng không nào?! Nhưng mình sẽ bật mí ngay bây giờ. Đó là… Chúng ta sẽ cùng chào đón sự trở lại của “cựu lớp trưởng” Trần Minh Thùy. –Tiếng vổ tay hoan nghênh của lớp. Bên cạnh đó cũng có nhiều ánh mắt kì thị. Phương tiếp.
-Thùy sẽ tiếp tục đảm nhiệm vị trí trước đó, các bạn có ý kiến gì không?!
-Mình không đồng ý –Tiếng của một bạn nữ cùng lớp.
-Bạn có thể nói lí do…?
-Nó không có tư cách làm lớp trưởng… – Ánh mắt khinh miệt nhìn Thùy
-Vì sao?!
-Nó chỉ là một đứa nhà quê, nghèo rớt mồng tơi đi học phải dựa vào tiền của người khác….
Thùy bỏ chạy ra khỏi lớp, những giọt nước mắt trực chờ rơi trên má, tủi cho phận mình hay đau đớn trước những cố gắng của mình không ai nhận thấy.
-Được rồi! – Phương ngắt lời người bạn khi nãy rồi tiếp.
-Mình xin lỗi trước nếu như có làm phật lòng các bạn về điều mình sắp nói ra, mong các bạn có thể bỏ qua! Mình biết hoàn cảnh Thùy không bằng phần đông lớp ta nhưng hơn nhau là ở sự cần cù, chịu khó, bạn ấy biết vượt qua khó khăn, biết tự mình phấn đấu… các bạn thì sao?! Đúng, Thùy được học ở đây là nhờ nhà tài trợ nhưng nó là do sự cố gắng học tập của bạn ấy mà có được còn chúng ta ngồi đây dựa vào tiền của ba mẹ, của người thân… không phải làm lụng cực khổ, vất vả… Hãy hỏi bản thân mình trước khi buông nên lời nói đó!… Nếu bạn cảm thấy mình đủ đức, đủ tài thì mình không có ý kiến.
-Mình…. – Người bạn khi nãy ậm ừ không thốt nên lời.
-Mời bạn ngồi xuống. Còn ai có ý kiến gì không?! Nếu không mình xin phép… còn bạn mình mong bạn sẽ có một lời xin lỗi với Thùy. – Phương bỏ đi, nói thế để giữ thể diện cho bạn vừa rồi và cũng đúng tác phong một người đứng đầu lớp. Nó như một lời đe dọa, chẳng ai không biết danh “Nguyễn Phương”.
-Bà muốn chết sao?! – Người bạn kế bên lo lắng nhìn người vừa rồi.
-Tui… – Người ấy run sợ.
Thùy chạy vô định hướng đến khi không chạy được nữa, cô dừng lại quỵ chân xuống thảm cỏ, chua xót quá, đau đớn quá!! Nghèo là tội sao?!
-Khóc đi! – Giọng của Phương.
-Thùy không nên ở đây nữa!
-Không đâu Thùy, chỉ là các bạn ấy không hiểu Thùy thôi!
-Thùy…
-Thùy phải chứng minh cho mọi người thấy chứ! Chưa đầy 24h Phương đã thấy Thùy khóc hai lần rồi đấy!! Khác quá với Thùy trước đó. – Phương lau khô nước mắt cho Thùy

Tình Yêu Diệu Kỳ - Chương 2
Bạn đã đọc truyện les Tình Yêu diệu kỳ chưa.Hãy đến với chúng tôi để cảm nhận được thế giới của những người đồng tính họ yêu nhau như thế nào nhé.


-Con người cũng có lúc yếu đuối mà!!
-Cho Thùy yếu đuối phút giây này thôi!!
-uh!…… – Thùy tựa đầu vào vai Phương như tìm chổ dựa cho tâm hồn bé bỏng của mình.
“Sao Phương có thể?!” người từ phía xa nhìn thấy cảnh vừa rồi, nghe lòng mình đau còn có chút gì ganh tị…
…………….
-Phương không cho phép ai xúc phạm Thùy cả, Vân hiểu không?!
-Vân xin lỗi!
-Người Vân xin lỗi không phải Phương, tốt nhất Vân nên xin lỗi Thùy, đừng để Phương làm chuyện không hay…
-Vân biết…
…………….
Một sự thay đổi đến “chóng mặt”, khiến nhiều người không hiểu tại sao, một năm học qua đi chóng vánh với nhiều điều không lí giải được.
-Thùy đến nhà Phương ở nha?! – Phương đề nghị.
-Tại sao?! Thùy vẫn sống tốt mà! Phương làm vậy Thùy ngại lắm!
-Phương chỉ muốn giảm bớt áp lực cho Thùy thôi! Thùy…
-Thùy hiểu, nhưng Thùy không muốn lợi dụng lòng thương hại của ai cả! Thùy vẫn còn đôi tay.
-Phương không có ý đó!
-Nếu không có ý đó thì đừng nhắc nữa.
-Phương… – Phương biết không thể thuyết phục Thùy nữa đành im lặng.
Tình yêu diệu kỳ – Phần 6

Động lực nào khiến Phương làm điều đó?! Thật khó hiểu ngay cả bản thân Phương cũng…
-Con về rồi!
-Ba có mời một người bạn của con đến đây dùng cơm, con lên phòng tắm rửa rồi xuống nhanh đi. Sắp tới giờ rồi!
-Hà hả ba?!
-Ba muốn cho con một bất ngờ…
-Dạ! “Làm gì bí mật giữ dạ! Ngoài Hà thì còn ai nữa?!” – Phương thầm nghĩ.
“tin…tin” chiếc xe bốn bánh đời mới đi tiến thẳng vào nhà Phương.
-Chào bác!! – Tiếng một chàng trai.
-Tốt! ra dáng đàn ông lắm! a… mà ba cháu có đến không?! – Ông Tùng vổ vai người con trai vừa chào mình.
-Dạ, ba cháu gửi lời xin lỗi đến bác do hôm nay có một cuộc họp quan trọng nên ba không đến được ạ!
-Không sao! Ba cháu về đây rồi thì còn nhiều cơ hội mà. Vào nhà đi cháu.
-Dạ
-Ba, mẹ cháu khỏe không?! Nói vậy nhưng cũng hơn 10 năm rồi không gặp
-Dạ, ba mẹ cháu vẫn khỏe. Ông bà có gửi ít quà biếu bác.
-Đến chơi là được rồi… cần chi…
-Cần… cần chứ bác!!
Phương bước phòng khách trong chiếc quần jien cùng áo sơmi màu nhìn về phía bàn ăn.
-Anh Kiên!… – Phương reo lên, ôm chầm lấy người vừa rồi
-Chào Phương! Trông em thật tuyệt vời.
-Anh vẫn thế!
-Không thế sao làm bằng em được…
-Anh này…
-Phương nó còn trẻ con lắm con ah!!Nhưng có khi thì cứ như bà cụ non vậy!
-Ba… – Phương ngại ngần.
Ba người họ huyên thuyên rất nhiều chuyện, cuối cùng cũng vào vấn đề chính.
-Thưa bác! Hôm nay con đến đây trước là thăm bác sau là để…
-Bác biết mà!! Bác và ba cháu cũng tính trước rồi! không mất “vợ” đâu! – Ông cười sau lời nói.
-“Vợ”… -Phương sặc nước.
-Em có sao không?!
-Xin lỗi! em không sao…
-Cuối năm nay Phương ra trường, bác và ba cháu sẽ tính chuyện của hai đứa.
-Ba… – Phương ngạc nhiên.
-Xin phép bác, cũng đã khuya rồi, cháu phải về để mai còn đến công ty phụ ba.
-Uh! Cháu về…
-Chào em…!!
Đợi Kiên lên xe ra về Phương mới có dịp nói chuyện với ba mình.
-Ba, chuyện vừa rồi là sao?!
-Chuyện gì?! A… – Ông Tùng dần hiểu. Rồi tiếp.
-Ba và bác Trung đã hứa với nhau từ trước sẽ làm đám cưới cho hai đứa khi trưởng thành.
-Ba! Bây giờ là thế kỉ 21 rồi, sao lại?!
-Ý con là gì?!
-Con không đồng ý…
-Con dám! Đó là lời hứa của người lớn, con muốn ba làm trò cười sao?!
-Dù gì đi nữa con cũng không đồng ý!
-Ba cấm!
-……….. –Phương bỏ chạy ra ngoài để lại ông Tùng trong phòng khách với nhiều suy nghĩ “ba chỉ muốn tốt cho con thôi!”
Phương chạy, chạy mãi không biết vô tình hay cố ý cô lại đến nhà Thùy nhưng phải gần 12h đêm Thùy mới về, Phương ngồi đó đợi đến mòn mõi rồi ngủ quên lúc nào không hay.
-Phương… Phương…
-Thùy về rồi hả?
-Sao Phương đến đây?!
-Phương không muốn về nhà!
-Tại sao?!
-Thùy không định cho Phương vào nhà hả?!
-Xin lỗi! Thùy quên mất, Phương vào đi…
Thùy gót một ly nước đưa cho Phương rồi tiếp.
-Bác Tùng biết Phương ở đây không?
-Không!
-Để Thùy gọi cho bác ấy!!
-Đừng, Phương không muốn ông ấy biết Phương ở đây.
-Được rồi!!… đã khuya rồi, chắc bác ấy cũng đã ngủ.
-Tối này Phương ngủ ở đây được không?!
-Ở đây?!
-Không được sao?!
-Không, tại chổ Thùy ở nhỏ quá!
-Không sao, Phương sẽ ngủ dưới sàn nhà.
-Thôi! Phương ngủ trên giường đi, Thùy sẽ ngủ dưới sàn.
-Phương…
-Được rồi! dù gì thì Thùy cũng quen với việc này mà.
Thùy lấy mền, gối chuẩn bị cho giấc ngủ.
-Thùy nè! Phương ngủ cùng Thùy nha!
-Sao dạ?!
-Không sao! Phương thấy mình cô đơn quá!
-Uh!!
Phương xuống nằm cùng Thùy.
-Thùy nè!
-Gì?!
-Phương có chuyện này muốn hỏi Thùy! – Phương ngồi dậy nhìn Thùy.
-Phương cứ hỏi…
-Thùy… Thùy có người yêu chưa?!
-Có…
-Cho Phương biết được không?!
-Phương đó!
-Hả?!
-Đùa thôi! Thùy chưa nghĩ đến điều đó!
-Làm Phương hết hồn!
-Có gì đâu mà hết hồn…
-Thì tưởng thật?!
-Thật thì sao?!
-Thì… có sao đâu??!
-Phương chưa trả lời Thùy “sao lại đến đây?”
-Ba Phương muốn Phương “lấy chồng”
-Hả?! Phương lấy chồng sao?!
-Có gì không được?!
-Phương làm “chồng người ta” thì có chứ ai dám làm chồng Phương. – Thùy đùa.
-Thật mà! Là một người bạn của ba Phương.
-Phương biết người ấy chứ?!
-Biết, vì người ấy cũng là bạn Phương.
-Tại sao Phương không đồng ý?!
-Phương…
-…. –Thùy chờ đợi.
-Phương đã yêu một người.
-…. Phương… – Thất vọng
-Phương không thể lấy anh Kiên như ý của ba…
-Sao Phương không nói với ba mình?!
-Phương không thể…
-Tại sao?!
-Ba Phương sẽ không chấp nhận.
-Tại sao?! Phương không nói sao ba Phương có thể chấp nhận?
-Phương…
-Người ấy có biết tình cảm của Phương không?!
-Không!
-Sao Phương không nói…?!
-Phương không thể nói!
-Thùy không hiểu…
-Vì người đó là…
-Là gì…?!
-Là một người con gái…
-……… – Ngỡ ngàng.
-Người ấy có chấp nhận Phương không bản thân Phương cũng chẳng biết, Phương lấy gì để ba chấp nhận.
-…….. Phương……
-Thùy có rời bỏ Phương không?!
-Thùy…
-Ngay cả Thùy cũng không thể chấp nhận thì sao…?!
-Đừng thế Phương ah!! Không gì là không thể mà!! Cố lên… Nhưng trước hết Phương phải nói tình cảm của mình với người ấy thì mới có thể quyết định được!
-Phương…
-Đã khuya rồi, Phương ngủ đi…
Phương không nói gì rồi len lõi vào giấc ngủ.
Tình yêu diệu kỳ – Phần 7

-“Phương rất muốn nói người Phương yêu là Thùy, Thùy có thể chấp nhận Phương không?!”
-“Phương ah!! Thùy phải làm sao?! Người Phương yêu là ai?! Là Hà phải không?! Thùy có thể giúp gì cho Phương khi bản thân Thùy cũng không biết Thùy phải làm gì?! Sao lại chớ trêu cảnh này!!…”
Trời về khuya se lạnh hơn như muốn khiêu khích con người, Thùy nằm gọn trong vòng tay Phương, cơ thể như cảm nhận được sự ấm áp, chở che làm Thùy chìm vào giấc ngủ sâu hơn. Ánh nắng ngày mới bắt đầu, Thùy như không muốn tỉnh dậy, mong cho thời gian ngừng lại ở giây phút này. Nhưng không Thùy còn việc phải làm.
-Alo… Chào bác, cháu là Thùy. Xin lỗi đã làm phiền bác.
-Cháu gọi cho bác có gì không?!
-Dạ, cháu gọi để báo với bác rằng, Phương ở nhà cháu từ tối qua ah! Do đêm qua đã quá khuya nên cháu sợ làm phiền bác.
-Cảm ơn cháu!!Bác gọi cho Hà nhưng con bé không biết, bác đang lo không biết phải làm thế nào?!
-Dạ không có chi đâu ah!! Phương suy nghĩ không thông nên mới vậy! bác đừng lo quá!
-Phương giận bác nên vài ngày nữa Phương sẽ không chịu về nhà đâu! Đành làm phiền cháu vậy!!
-Dạ!! cháu biết ah!!
-Cảm ơn cháu!
-Dạ! cháu chào bác ah!!
-Uh! Chào cháu!
Sau khi gọi cho ba Phương, Thùy đã quyết định làm một việc. Cô viết vài chữ trên tờ giấy để lại cho Phương rồi ra ngoài.
-Hà ơi!! – Thùy gọi.
-Thùy hả?! Tìm Hà có gì không?!
-Ah! Không có gì chỉ là Phương nhờ Thùy hẹn Hà tối nay 8h gặp ở công viên.
-Sao Phương không gọi cho Hà?!
-Do máy Phương hết pin, hôm nay lại không đi học nên nhờ Thùy nhắn dùm.
-Đêm qua Phương ở nhà Thùy hả?!
-Uh!! Thôi trể rồi, Thùy phải đi làm đây!!
-Hôm nay chủ nhật mà!
-Chủ nhật mới đông khách và cần đi làm sớm hơn.
-Uh!! Bye Thùy!
-Bye!!
“Mình làm vậy có đúng không?!… Sao có cảm giác tim mình nhoi nhói thế này?!…”
Phương tỉnh lật đồng hồ trên tay xem mấy giờ.
-Trời ah!! 2h chiều rồi sao?!
Phương thấy mình đau đầu, choáng váng, người thì nóng rang… rồi lại nằm thiếp đi. Có lẻ là do tối qua đợi Thùy.
-Đã gần 10h rồi mà Phương chưa đến nữa!! Bộ tính đùa với mình sao?! Quá đáng!! – Hà giận dỗi bỏ về, nhưng kịp cho Hà suy nghĩ “Chắc Phương đang ở nhà Thùy, đến đó hỏi cho ra lẽ…” Hà cho xe quay lại để đến nhà Thùy. Ngừng xe trước cổng nhà trọ nhìn vào phòng Thùy chẳng thấy ai cả ngoài một màu tối đen như mực, đẩy nhẹ cửa vào trong. “cửa không khóa”
-ý… – Hà hết hồn khi chân đụng phải vật gì. Cô với tay bật chiếc đèn ngủ lên.
-Phương… -Hà ngạc nhiên.
-Sao Phương nằm đây?! – Hà lay nhẹ Phương.
-Nóng quá! Chắc là sốt rồi… Thùy đâu nhỉ?! Quên mất, phải gần 12h Thùy mới về.
Hà lo lắng kéo mền đắp cho Phương rồi lấy khăn ấm lau người. Hà chạy đi mua thuốc sẵn tìm gì đó lót dạ cho Phương. Hà vừa đi thì Thùy cũng vừa về đến, hôm nay Thùy xin nghĩ buổi tối nhưng không về mà đi lang thang cho vơi nỗi đau phần nào đó. Thấy đèn sáng “chẳng lẻ, Phương chưa đi?!”, Thùy vội vào nhà.
-Phương… Phương… – Thùy lo lắng nhìn Phương mê man.
-Chết, Phương sốt rồi!… – Nhìn mãnh giấy khi sáng vẫn yên vị Thùy biết rằng Phương chưa đọc nó. “Gặp nhau 8h ở công viên nhé!”
Thùy vội chạy xuống bếp nấu ít cháo trắng rồi nước ấm cho Phương.
-Phương… Phương… dậy đi… – Trên tay Thùy cầm bát cháo nóng hổi.
-……….
-Chắc phải báo cho bác Tùng biết mới được. – Thùy để bát cháo lên bàn rồi chạy đi nhưng đã bị một bàn tay nắm lại.
-Đừng đi!… Thùy đừng bỏ rơi Phương…!! Phương cần Thùy chỉ cần Thùy…
-Phương không sao chứ?!
-Phương… “Phương yêu Thùy”…
Một thước phim quay chậm Thùy ngỡ ngàng nhìn Phương, như không tin những điều vừa nghe được.
-Chẳng phải người Phương yêu là Hà sao?!
-Phương chỉ xem Hà là bạn thôi!! Phương rất muốn nói, rất rất muốn nói… Phương yêu Thùy từ lần đầu gặp mặt Phương muốn làm Thùy chú ý đến Phương nhưng không ngờ lại… đến khi Phương nhìn thấy Thùy bị người ta ức hiếp Phương càng khẳng định rằng ngoài Thùy, Phương sẽ chẳng thể yêu ai được nữa… Đừng rời xa Phương, chấp nhận Phương được không?!
-Phương biết mình đang nói gì không?!
-………… -Không một lời đáp.
-Phương… Phương… -Thùy gọi, nhưng không có phản ứng từ Phương, Thùy chạy ra ngoài.
-Hà… – Thùy ngạc nhiên khi thấy Hà đang tựa cửa.
-Hà đến để đưa thuốc cho Phương. – Đưa gói cầm trên tay Hà bỏ chạy trong màng đêm cùng những giọt nước mắt.
-Hà… Hà… – Thùy không biết phải làm thế nào nữa! chỉ đành cho Phương hạ sốt rồi tính tiếp.
“két….” Tiếng thắng xe nhưng đã quá muộn, chiếc xe đã tông thẳng vào Hà, cô ngã xuống nền đường. Người lái xe vội bế cô vào bệnh viện.
-Cô ơi!! Cô ơi! Tỉnh lại đi… – Người thanh niên lo lắng.
Đã hơn 2h sáng, Thùy mệt mỏi gục đầu bên cạnh Phương. Phương dần tỉnh lại, cơn sốt đã hạ. Phương đưa tay vuốt tóc Thùy, nhìn cô lúc này thật đáng yêu, như một thiên thần trong truyện tranh.
-Xin lỗi! đã làm Thùy tỉnh giấc.
-Không sao!! Phương thấy sao rồi?!
-Phương khỏe hơn rồi!… Cảm ơn Thùy.
-Có gì phải cảm ơn chứ!!
-Thùy!
-Có chuyện gì hả?!
-Thùy có chấp nhận Phương không?!
-Chấp nhận gì chứ?!
-Chấp nhận tình cảm của Phương.
-Không phải Phương mê man nên nói vậy sao?!
-Phương thật tâm đấy!!
-Thùy…
-…….. – Phương chờ đợi.

Bạn có thể yêu đơn phương một người , hay bạn có thể đối diện với người ta và bộc lộ hết cảm xúc thực trong lòng mình, tình yêu là nới chứa nhiều cảm xúc thăng trầm, nhưng nó vẫn tồn tại trong cuộc sống của chúng ta.Cuộc đời đơn giản chỉ là 1 chuỗi các sự lựa chọn.thứ mà nhất định sẽ đến lúc chúng ta phải nhìn lại, tình yêu không dành cho ai khi người đó không biết vượt qua những khó khăn để vưỡng bước trên đường đời.Vậy chúng ta hãy chọn sao cho sau này khi nhìn lại, bạn k cảm thấy hối hận chứ đừng lựa chọn chỉ vì lúc đó bạn thấy hợp lí. 

Mời bạn đón đọc chương 3 truyện les "Tình yêu diệu kỳ", bạn cũng có thể đọc lại chương 1 truyện les "Tình yêu diệu kỳ" để có thể hiểu thấu tâm trạng của từng nhân vật trong truyện mà mỗi người les đều có những tâm trạng phức tạp riêng.




0 nhận xét:

Đăng nhận xét